Hỡi ôi!
Cùng là phận cá tôm
Khác nơi ăn chốn ở
Lúc sống cùng chẳng ai dòm ngó
Khi chết rồi kẻ có người không
Nhớ khi xưa,
Biển cả mênh mông bác vùng bác vẫy
Mộng những ngày,
Sông dài hồ rộng em quậy em chơi
Bác ở miền Trung sóng cồn nước mặn, dân thưa người thớt
Tụi em Nam Bắc hồ nông sông cạn, người lắm ngợm đông
Bác ở giữa dòng, tầng cao tầng thấp, phù du sản vật, uống ăn ngập mồm
Em nơi tù đọng, lớp trước lớp sau, rác rưởi ngập đầu, đếm đong từng bữa.
Bác là giòng dõi Long vương,
Tụi em giống nòi hà bá
Ấy vậy mà,
Bảy mươi tấn bác thác đi trải dài bốn tỉnh, chưa thấu nguyên do, vẫn túm đầu ngoại quốc
Ba ngàn tạ em tắc tử, Hà hồ Sài rạch, đã rõ vấn đề, chẳng hé miệng dạy nhau.
Đưa tang bác, ngoài Bắc trong Nam, ngàn kẻ rỗi việc xuống đường hò hét nhức đầu, lại có đâu đám quạ đen bày trò càn quấy
Làm đám em, từ Đông sang Tây, chục người tất bật bơi xuồng vớt xác ê chề, chẳng thấy bóng lũ hề Xanh buông tiếng đỡ đần.
Khóc cho bác, nhà báo, nhà văn, nhà thổ tả,… tung muôn bài sáo rỗng
Xót thương em, chỉ có Đạo sĩ chăn gà, làm bài tế này đây
Than ôi,
Cùng là cá chết thiệt thân,
Em đi, bác ở làm phân bón người!
😍😍Nếu bạn thấy nội dung này có giá trị, hãy mời bần đạo một ly cà phê nhé!😍😍