Trong một vài năm trở lại đây, ông doanh nhân Việt kiều Alan Phan đã trở thành một hot blogger tại Việt Nam. Tôi cũng từng đọc một số bài viết của ông về vấn đề kinh tế, xã hội và thấy rất hợp lý. Bẵng qua một thời gian khá lâu không xem blog của ông, hôm nay nhờ cu Nỡm xóm liều với bài “Vài lời với ông Alan Phan về lịch sử” tôi mới nhớ tới ông và ghé thăm lại blog đó. Thật bất ngờ là dạo này ông ấy có khá nhiều bài viết “thoang thoảng mùi” chính trị lồng ghép  vào các sự kiện lịch sử. Mặc dù rất ấn tượng với những thành công của ông trong sự nghiệp kinh doanh và một số bài viết tôi đã đọc trước đó nhưng tôi rất không đồng tình với những nhận định thấp thoáng bóng chính trị – lịch sử kia.

Trong bài 68 năm của lịch sử, ông ta lấy hình ảnh Hiroshima và Detroit từ 68 năm trước và so với hiện nay như sau:
– Hiroshima tan hoang vì bom nguyên tử 68 năm trước và Hiroshima hiện đại bây giờ.
– Detroit là một thành phố tân tiến của Mỹ vào 1945; bây giờ lại hoang tàn vì một chế độ “welfare” (trợ cấp của chủ nghĩa xã hội tiến bộ dành cho người da đen từ các chính trị gia mị dân)
Từ đó “đá xoáy” sang Sài Gòn: “Tôi cũng tò mò muốn xem hình ảnh Saigon năm 1945 khi cả thế giới biết đến là “Hòn Ngọc Viễn Đông” và hòn gì ngày hôm nay nhỉ?”
và đưa ra kết luận rằng:
“Điều gì gây tệ hại về lâu dài?
bom nguyên tử hay một chánh phủ với chủ nghĩa xã hội chuyên lo trợ cấp qua OPM?”
Nói tóm lại là theo ông ta: thành phố Detroit của Mỹ bị hoang tàn là do “Chủ nghĩa xã hội tiến bộ” còn Hiroshima tái sinh là nhờ “chủ nghĩa tư bản”.

Tiếp đến, trong bài “Lincoln và bên thắng cuộc“, ông ta ca ngợi tài năng, đức độ của vị cố tổng thống Mỹ trong cuộc nội chiến của nước này với ý ám chỉ cuộc kháng chiến chống Mỹ của Việt Nam có bản chất như nội chiến Mỹ nhưng cách cư xử của “bên thắng cuộc” (theo cách gọi của Osin) không bằng nước Mỹ vĩ đại của ông ấy. Rồi ước gì “nếu chúng tôi có một lãnh tụ như Lincoln 150 năm trước, lịch sử Việt Nam sẽ thay đổi nhiều.”

Tôi không biết ông Alan này trước đây khi ở Việt Nam thuộc thành phần nào mà chỉ biết ông ta rời đất nước sang Mỹ từ năm 1963 (du học – lúc 18 tuổi (?)Trong bài “68 năm của lịch sử” ông ta nói mình 68 tuổi. Vậy ông sinh năm 1945 và 18 tuổi khi rời khỏi đất nước năm 1963.). Như vậy chắc chắn là ông ta không phải nằm trong đại đa số người dân miền Nam bị chà đạp dưới gót giày đinh của Mỹ ngụy để thấu hiểu nỗi lòng của người mất nước. Cuộc chiến tranh chống ngoại xâm của dân tộc đối với ông ta cũng chỉ là vài hình ảnh trên ti vi, báo chí,.. như những cuộc chiến “chống khủng bố” hiện nay của nước Mỹ mà thôi. Ông ta là một người Mỹ gốc Việt nên việc ông ta biết sử Mỹ và suy nghĩ về Việt Nam bằng con mắt của người Mỹ là chuyện tôi có thể hiểu được. Bởi vậy, tôi chỉ có vài dòng ngắn gọn về những vấn đề ông ta đưa ra ở trên như sau:
1. Về mơ ước “có một lãnh tụ như Lincoln 150 năm trước, lịch sử Việt Nam sẽ thay đổi nhiều.”. Đó là điều chắc chắn, nhưng quan trọng là thay đổi thế nào? Tôi có thể đưa ra vài thay đổi khả quan như sau:

  • Pháp vẫn chiếm Việt Nam dù một người có tài năng như Lincoln đang làm vua năm 1863 (hay nói cách khác Tự Đức có tài năng như Lincoln) vì cha ông của ông vua Việt lúc đó là Nguyễn Ánh đã “cõng rắn về nhà” rồi (mượn người, mượn lực của Pháp và các giáo sĩ Pháp để đánh Tây Sơn), vì các chính sách bế quan tỏa cảng các đời vua trước đó khiến Việt Nam trở nên yếu ớt trước hỏa lực phương Tây,… Nếu có thay đổi thì là thời gian Pháp chiếm Việt Nam sai lệch đi một chút thôi.
  • Một điều chắc chắn là ông Lincoln (nếu ở VN) sẽ không bị ám sát bởi đã đụng chạm vào quyền lợi của các ông chủ, các nhà tư bản Mỹ (chống chế độ nô lệ).

2. Về việc ông ta xem cuộc kháng chiến chống Mỹ của dân tộc Việt là một cuộc nội chiến Nam Bắc thì trong vấn đề này tôi có thể du di rằng ông ta chẳng qua là một người Mỹ, mang tư tưởng của Mỹ mặc dù có dòng máu Việt trong người. Qua đó càng thấy trân trọng những người như giáo sư Trần Chung Ngọc, AmariTX,..

3. Về việc ông ta so sánh Hiroshima, Detroit và Sài Gòn năm 1945 và hiện nay: Tôi không ở Mỹ nên không rõ lắm về nội tình của cái thành phố Detroit này nhưng qua bài viết của ông Alan Phan, tôi hiểu được vài điều:

  • Thứ nhất, các chính trị gia của đất nước “dân chủ, hiện đại, thiên đường tự do ấy” là một đám “mị dân”, sẵn sàng đem cái thứ còn tệ hại hơn cả bom nguyên tửchế độ “welfare” (trợ cấp của chủ nghĩa xã hội tiến bộ) đổ lên đầu dân chúng Mỹ để đổi lấy mớ phiếu bầu.
  • Thứ hai, ông ta thực sự là con người thấm đẫm văn hóa thực dụng của Mỹ, cộng thêm cái máu kinh doanh trong người khiến ông ta nhìn mọi thứ chỉ quy đổi ra lợi nhuận. Ông ta xem chính sách xã hội nhân văn là một thứ hủy hoại sự phát triển, tức là chỉ cổ vũ cho một xã hội hoang dã “người ăn thịt người”, “sống chết mặc bay”, “mạnh ai nấy sống”.. Có lẽ ông ta không để ý rằng cũng nhờ chính cái welfare ấy mà một bộ phận không nhỏ các vị “bên thua cuộc” được bố thí cho đồ ăn thức uống mà tồn tại để chửi rủa đất nước, dân tộc họ đến tận bây giờ. Có lẽ vì ông ta may mắn được sinh ra và lớn lên trong một gia đình có tài lực nên ông ta không hiểu rằng chẳng có mấy ai trên đời muốn ngửa tay ra mà xin bố thí cả. Vấn đề là họ (những người khó khăn nói chung và những người da đen nói riêng) không được quyền quyết định họ sinh ra ở đâu, màu da gì, trí tuệ thế nào,… Ông ta cũng chẳng thèm nghĩ đến việc cái đất nước Mỹ vĩ đại của ông ta được như ngày nay là dựa một phần rất lớn vào máu, nước mắt và sức lao động của người da đỏ bản địa, nô lệ da đen, và các dân tộc thuộc địa khác trên thế giới,…
    Có vẻ như Detroit mà Đôi Mắt nhìn thấy trên Internet không đến nỗi tệ như qua con mắt của Alan Phan
  • Thứ ba, tôi hiểu được phần nào “bản lĩnh” của một nhà kinh doanh hàng đầu khi ông ta nói về một quả bom đã giết hại một lúc hơn 100 nghìn người vô tội và hàng trăm ngàn người khác bị ảnh hưởng cho đến tận ngày nay với giọng vô cảm và dửng dưng đến vậy: Mọi người nói là phóng xạ tồn tại cả nghìn năm? Vâng, nước Mỹ vĩ đại của ông ta luôn đúng. Chỉ là một quả bom nguyên tử thôi mà!
  • Thứ tư, ông ta là doanh nhân giàu có nên rất thích cụm từ “Hòn ngọc viễn Đông” chứ người dân lao động chúng ta làm sao dám mơ tưởng đến ngọc ngà, châu báu. Cái “hòn ngọc” mà ông ta nói là danh xưng của những kẻ thực dân từ trời Âu đến ăn chơi, nhảy múa, đè đầu cưỡi cổ dân bản địa thấy thỏa mãn quá nên gọi như vậy. Có thể chúng ta hiện giờ chỉ đang sống tại một hòn đất, hay hòn gì cũng được nhưng chắc chắn rằng chúng ta rất thoải mái vì không phải trở thành cái bục gác chân cho đám ngoại bang. Còn ông ta, sao ông ta lại quay về cái “hòn gì ngày hôm nay” để làm gì? Chắc chắn là vì ông ta vẫn có thể “kiếm ăn” trên cái “hòn” này chứ gì?
“Hòn đất Viễn Đông” tôi đang sống không có cái cảnh thế này như “Hòn ngọc Viễn Đông” của Alan Phan

Nói chung, càng đọc nhiều bài của ông Alan Phan (nhất là những bài trong thời gian gần đây), càng thấm thía cái câu cửa miệng chân chất miền Nam “thấy dzậy mà không phải dzậy!”.

Một trường hợp nữa mà tôi cũng xin kể ra đây là trong bài Giữa thua và thắng, khi tán dương cuốn “Bên thua cuộc” của Osin, ông ta viết: “Lần đầu tiên trong lịch sử, một nghịch lý hiện diện sau 1975. Cuộc sống của 95% người thua cuộc sau vài năm (phải lang bạt kỳ hồ khắp năm châu) lại sung túc về vật chất gấp 10 lần 95% những người thắng cuộc… Trong khi phe thắng cuộc vẫn loay hoay tìm lối ra trong cái đầm lầy họ tự đào”.
Và blogger Đông La đã bình luận như sau:“Đọc xong tôi bật cười thấy vị doanh nhân này cũng ngu ngơ y như Ngô Bảo Châu viết về Hà Vũ vậy. Nếu “bên thua” các ông chạy sang một nước khác có thực trạng y như VN, hoặc sang vùng Trung Đông hoặc Châu Phi chẳng hạn, mà các ông cũng giàu được như vậy, thì hãy tự hào. Còn các ông thực chất chỉ là những kẻ ăn theo tại những nước, khi mà dân ta còn là nô lệ và 2 triệu người chết đói, thì người ta đã chế tạo được bom nguyên tử rồi. Các vị giàu có cũng tốt thôi nhưng chỉ là tha phương cầu thực, vẫn có cái phần nhục trong đó, không nên tự hào, kể cả chính bản thân tôi đây khi cũng có khá nhiều người thân bên Mỹ.”.

Một cái hay qua những bài viết của ông Alan Phan là chúng ta thấy rõ được thế nào là chính trị của các “nhà kinh doanh”: một khoản đầu tư không hơn không kém!
Để chốt lại bài viết, mời các bạn xem bài dưới đây của Cu Nỡm để có thêm một góc nhìn nữa về hot blogger Alan Phan và những quan điểm của ông ấy.

Vài lời với ông Alan Phan về lịch sử

Ở phần đầu bài viết “Quay về chút lịch sử“, ông Alan Phan đã rào trước đón sau rằng quan điểm của ông được hình thành từ việc theo dõi truyền thông, tức là những gì hoàn toàn công khai minh bạch và ai cũng biết, có lẽ vì thế mà ông cảm thấy hoàn toàn không cần phải đưa bằng chứng cho những điều mình nói. Sau khi đọc những gì ông viết, bộ máy tuyên truyền của chính quyền Mỹ có thể vỗ tay cười thật tươi rằng họ đã thành công rực rỡ trong việc nhồi sọ một thế hệ. Lý do rất đơn giản: Ông tuyên bố là 68 năm rồi không thèm quan tâm đến các khẩu hiệu chính trị nhưng ông đã lặp lại chính xác những gì họ muốn ông nói.

Ông Alan Phan viết: Theo tôi biết, năm 1977, khi lên nắm quyền, dù chuyện Việt Nam không đem lại một lợi ích chính trị nào (dân Mỹ vừa chán ghét cuộc chiến tranh dài lê thê này, vừa bị nhục thua trận), Tổng thống Carter qua kênh ngoại giao không chánh thức đã ngỏ ý với các lãnh đạo Hà Nội là muốn tái lập bang giao và sẽ viện trợ nhân đạo cho một chương trình tái thiết hậu chiến. Câu trả lời sau đó từ phía Việt Nam trong suốt nhiệm kỳ 4 năm của Carter là Mỹ phải “bồi thường chiến tranh” (dường như con số đưa ra là 2 tỷ USD thời đó) , “xin lỗi chánh thức Việt Nam” trước khi nói đên chuyện thiết lập bang giao (vì chúng tao mới thắng bọn chúng mày, hãy đến mà xin tha thứ).

Tổng thống Mỹ muốn hạ nhục Việt Nam bằng đề nghị đó. Viện trợ nhân đạo có nghĩa là nước Mỹ muốn bố thí cho Việt Nam bao nhiêu, dưới dạng như thế nào và với điều kiện nào là do phía Mỹ quyết định. Nó giống như việc ông bị đụng xe nhưng kẻ đụng vào ông không chịu bồi thường mà lại nói rằng tôi sẽ bố thí cho ông theo cách tôi muốn. Đây là một lối chơi xấu chứ không phải tốt đẹp gì, cố tình không chịu bồi thường nhưng lại đổ lỗi là Việt Nam không chịu hợp tác bằng cách đặt ra điều kiện mà không ai có thể hợp tác. Nếu phía Việt Nam dại dột mà chui vào cái bẫy đã giăng ra thì cũng chưa chắc đã nhận được đồng nào mà lại chịu nhục với Mỹ. Nói theo ngôn ngữ của ông thì nó như thế này: Mày đánh thắng tao đấy nhưng tao giàu và mạnh hơn mày nhiều, nếu mày biết điều thì có thể tao sẽ bố thí cho mày vài đồng.

Ông mô tả phong cách Mỹ là: Tuy nhiên, trong mọi cư xử với Việt Nam từ 1975 đến nay, ngoài thái độ dửng dưng, phần lớn lãnh đạo và nhân dân Mỹ đã không mang một “hận thù quá khứ” hay “mặc cảm thua cuộc” nào. Hoàn toàn không thấy ông đưa ra được một bằng chứng nào về việc đó nhưng bằng chứng ngược lại thì rất phổ biến trên truyền thông, không hiểu sao ông lại không thấy. Chính quyền Mỹ không chỉ cấm cấm vận công khai về mặt kinh tế mà còn ngăn cản cả những nỗ lực của bên thứ ba hỗ trợ Việt Nam. Chính quyền Mỹ không chỉ trực tiếp mà còn thông qua các đồng minh của Mĩ để phá hoại nỗ lực tái thiết đất nước của Việt Nam (1). Khi các thượng nghị sĩ thúc giục dỡ bỏ lệnh cấm vận thì tổng thống Bush đã lờ đi và gia tăng áp đặt cấm vận lên Việt Nam (2).

Trong quan hệ song phương, chính quyền Mỹ đã không ngừng sử dụng lá bài tìm kiếm hài cốt lính Mỹ để gây khó dễ cho Việt Nam. Ai cũng biết tìm kiếm hài cốt là công việc tốn rất nhiều tài nguyên và thời gian, trong khi Việt Nam còn rất nghèo và phải tập trung tái thiết lại đất nước bị chiến tranh tàn phá nặng nề thì việc tìm kiếm hài cốt thực sự là một gánh nặng kinh khủng. Giáo sư ngôn ngữ học nổi tiếng người Mỹ N.Chomsky đã nhận xét một cách châm biếm như sau: Vì vậy, George Bush có thể đứng dậy và nói: “Người Việt Nam phải hiểu rằng chúng ta căm thù họ, chúng ta sẽ không bắt họ phải trả mọi thứ họ đã gây ra cho chúng ta. Nếu cuối cùng họ thật sự hối cải, các bạn biết đấy, dành toàn bộ cuộc đời của họ và toàn bộ nguồn tài nguyên mà họ có vào việc tìm kiếm các hài cốt của một trong những người mà họ đã ném ra ngoài trời một cách ác ý, thì có thể chúng ta sẽ cho phép họ đi vào thế giới văn minh” . Sau đó, giáo sư Chomsky còn bình luận thêm đầy mỉa mai rằng: “Gã này còn tồi hơn cả Đức quốc xã” (3)

Ông vẫn tiếp tục: Chuyện Mỹ vẫn “cúi xin lập bang giao” với Việt Nam, trở thành một đối tác thương mại và đầu tư lớn, mở cửa xã hội cho người giàu Việt Nam qua lại, làm ăn, học hành…theo tôi, đã là một “phép lạ” của tinh thần Mỹ. Nhưng sự thật là chẳng có phép lạ nào của tinh thần Mỹ cả, phép lạ nếu có thì nằm ở phía Việt Nam kia. Sau một quá trình nỗ lực phát triển kinh tế trong điều kiện bị phong tỏa cô lập, Việt Nam đã đạt được những kết quả tốt và mở cửa nền kinh tế để làm ăn với các nước khác. Giới chủ doanh nghiệp Mỹ phát cuồng lên khi thấy món lợi nhuận béo bở đã bị chủ doanh nghiệp nước khác nẫng mất ngay trước mũi họ nên đã gây sức ép buộc chính quyền Mỹ phải xóa bỏ lệnh cấm vận đối với Việt Nam. Nước Mỹ là xứ sở của tinh thần thực dụng, mọi “phép lạ của tinh thần” đều phải ngay lập tức nhường chỗ cho phép lạ của lợi nhuận(4).

Tổng thống Mỹ Bill Clinton đã không công bố lý do khi quyết định dỡ bỏ lệnh cấm vận Việt Nam. Nếu muốn nêm món gia vị chính trị thì ông có thể tham khảo lý do được thượng nghị sĩ John McCain đưa ra: “Quyền lợi của Mỹ là một nước Việt Nam có đủ sức về kinh tế để cưỡng lại những chiến thuật áp chế của nước láng giềng khổng lồ phương Bắc” (5). Xin được lưu ý là ông J. McCain nhấn mạnh vào yếu tố kinh tế và vì thế một cách vô thức ông ấy thừa nhận việc cấm vận Việt Nam của chính quyền Mĩ đã thất bại, bởi cấm vận là để làm cho nền kinh tế Việt Nam suy kiệt nhưng đất nước này đã không bị lụn bại mà còn hồi sinh. Ông J. McCain có lẽ đã không biết đến cái “phép lạ tinh của thần Mỹ” do ông Alan Phan sáng tác ra.

Toàn bộ bài viết của ông có thể quy lại đúng theo quan điểm chính thống của Mỹ như sau: Nước Mỹ đã không làm gì sai cả. Chính quyền Mỹ đã cư xử anh minh và đầy cao cả chỉ có Việt Nam là mắc hết sai lầm này đến sai lầm khác và họ phải tự gánh lấy những hậu quả do chính họ gây ra khi cố gắng chống lại chúng ta. Tôi thật sự không tìm ra bất cứ từ ngữ nào để diễn tả cái quan điểm của ông, nhưng tôi đồng ý với giáo sư N. Chomsky rằng luận điệu tuyên truyền ấy được sử dụng rất phổ biến và rất thành công trong các quốc gia chuyên đi xâm lược.

Cuối cùng, tôi không biết luật Việt Nam cấm ông nói gì nhưng có một điều tôi đang thấy là bộ máy truyền thông Mỹ đã làm việc rất hiệu quả, hệ thống ấy đã giúp ông không nhìn thấy những thứ mà lẽ ra ông phải thấy. Cái khả năng mà ông cho là có thể phân tích được quyền lợi quốc gia nằm đằng sau quyết định chính trị rõ ràng là rất đáng ngờ.

Danh mục tài liệu tham khảo:
(1) Noam Chomsky- What the Uncle Sam really want; 1993; Chapter: Inoculating Southeast Asia

After the Vietnam war was ended in 1975, the major policy goal of the US has been to maximize repression and suffering in the countries that were devastated by our violence. The degree of the cruelty is quite astonishing.

When India tried to send 100 water buffalo to Vietnam to replace the huge herds that were destroyed by the American attacks — and remember, in this primitive country, water buffalo mean fertilizer, tractors, survival — the United States threatened to cancel Food for Peace aid. (That’s one Orwell would have appreciated.) No degree of cruelty is too great for Washington sadists. The educated classes know enough to look the other way.

In order to bleed Vietnam, we’ve supported the Khmer Rouge indirectly through our allies, China and Thailand. The Cambodians have to pay with their blood so we can make sure there isn’t any recovery in Vietnam. The Vietnamese have to be punished for having resisted US violence.

In October 1991, the US once again overrode the strenuous objections of its allies in Europe and Japan, and renewed the embargo and sanctions against Vietnam. The Third World must learn that no one dare raise their head. The global enforcer will persecute them relentlessly if they commit this unspeakable crime.

(2) New York Times – Senators Urge Bush to Lift Vietnam Embargo

và tham khảo mục (1): In October 1991, the US once again overrode the strenuous objections of its allies in Europe and Japan, and renewed the embargo and sanctions against Vietnam.

(3) Noam Chomsky- Nhận diện quyền lực; Hoàng Văn Vân dịch, Đinh Hoàng Thắng hiệu đính; NXB Tri Thức, 2012; trang 379

(4) The Seattle Times – Vietnam Embargo: Why Clinton Would Act Now

(5) Nguyễn Ngọc Giao – Thời kỳ sau cấm vận

Hot!

© Đạo Sĩ Chăn Gà

😍😍Nếu bạn thấy nội dung này có giá trị, hãy mời bần đạo một ly cà phê nhé!😍😍