Hai mươi lăm năm về trước, có một vị cư sĩ ẩn mình tại Thành Công Cốc, nhân một đêm tọa đỉnh núi quan sát tinh vân, bỗng thấy có 2 vì tinh tú sáng lóa đâm vào nhau rồi nổ tung tạo nên những mảng vụn lấp lánh môt góc trời. Biết là có điềm báo, liền bấm 1 quẻ độn rồi thảng thốt đọc lên lời sấm:

Phượng tàng, hổ tọa đất Long An,
Việt Quốc đương yên cuộc thanh nhàn,
Liệt nữ, anh hùng niên thiếu xuất
Mây mù khắp chốn tụ rồi tan.

Mấy năm sau, ở một gia đình nọ, có người thiếu phụ đang lành giấc trưa bỗng mơ thấy một chiếc Cầm Bảo Tôn (computer) mạ vàng sáng loáng từ trên trơi rơi xuống chui vào bụng bà. Sau hôm đấy, bà thụ thai, đúng 9 tuần trăng sau thì hạ sinh một bé gái vô cùng kháu khỉnh.

Lúc ấy có một vị nhân sĩ trí thức ngang qua nhà ngửi thấy mùi Thánh Quân Đáo Phàm bèn ghé vào xin xem mặt cháu bé, người mẹ nhân cơ hội xin vị ấy đặt tên cho con. Ông ta ngẫm nghĩ hồi lâu rồi phán: Ta đặt tên cho nó là Phương Uyên, Uyên trong uyên ương, Phương trong phương Tây, nghĩa là mối nhân duyên tốt ở phương Tây.

Phương Uyên càng lớn lại càng xinh đẹp khác thường, hơn thế nữa nàng ta luôn giữ được nét ngây thơ hồn nhiên như trẻ nhỏ, chính thế nên lại càng được chiều cưng hết mực.

Có lần mẹ Phương Uyên hỏi:
– Sao con luộc trứng lâu thế?
– Mười hai phút cơ mà, mẹ? – Uyên trả lời.
– Mẹ bảo con là trứng chỉ cần luộc 3 phút là chín thôi mà.
– Nhưng con luộc tới bốn quả trứng cơ mẹ ạ !
Một lần khác, buồn ngủ lắm rồi mà vẫn thấy Uyên mang gương ra soi. Lúc này hai bờ mi đã nặng trĩu, đôi mắt muốn nhắm chặt lại, thế mà Uyên vẫn cứ soi, cố để soi.
Bà Uyên thấy lạ hỏi:
– Cháu làm gì vậy?
Uyên vẫn nhíp mắt trả lời bà:
– Bà ơi. Cháu muốn biết lúc ngủ cháu sẽ giống như thế nào.
Sự xinh đẹp và ngây thơ quá đỗi của Uyên làm nức lòng không biết bao nhiêu nam nhi các chốn, những kẻ vốn đã chán ngán những cô gái lẳng lơ, dạn dĩ, họ trồng cây si ngày qua ngày trước nhà nàng. Có người còn chép thơ tặng nàng như sau :
Người đâu có phải trong mơ
Mà sao xinh đẹp ngây thơ lạ kỳ
Từ ánh mắt đến bờ mi
Hồn nhiên cả lúc xuân thì cập kê
Tuy nhiên, tất cả họ đều không lọt vào được mắt xanh của nàng, bởi nàng chỉ ngày đêm mơ nghĩ về một chiếc Cầm Bảo Tôn, mà phải là một chiếc Cầm Bảo Tôn đến từ phương Tây tráng lệ, được mua bằng Mỹ Kim.

Thủa ấy, giang hồ có tin rằng quân của Thần Địa đang ngấm ngầm âm mưu quay lại thâu tóm võ lâm, trận chiến của hơn 30 năm trước vẫn còn nung nấu trong họ lòng hận thù. Thần Địa tung tiền mua chuộc các nhân sĩ võ lâm, các phái Bô Shit, NoU, Quê Choa đều nằm trong tay họ cả, những phái này hợp với nhau tạo nên một liên minh gọi là Dân Chủ Huynh Đệ Hội, hoạt động như chân rết của Thần Địa.
Lúc này tại Thần Địa Các, Thần Địa Các Chủ cho gọi thuộc hạ vào để nghe báo cáo, có kẻ đứng ra nói :
– Vâng lệnh Các Chủ, bọn thuộc hạ đã cho người mua chuộc các phái trong võ lâm cũng đã thu hoạch được những kết quả bước đầu, xin Các Chủ cho thêm chỉ thị.
– Ta biết ở Thiếu Niên Hải Ngoại Lầu của ngươi có rất nhiều Cầm Bảo Tôn, nay dùng nó thực hiện chiến lược “xúi trẻ con ăn cứt gà” cho ta.
– Rõ, thưa Các Chủ !
– Khoan đã, lần này hành động phải thật gọn gàng, chọn những kẻ ngây thơ mà mua chuộc, xong việc thì rút ngay, đứng ngoài vỗ tay, chớ có dây dưa sinh thị phi.
– Thuộc hạ tuân mệnh.

Tên thuộc hạ đó chính là Lâm Bảo Tồn, quán chủ Thiếu Niên Hải Ngoại Lầu, trong Thần Địa được chia là bốn lầu, địa vị của Thiếu Niên Hải Ngoại Lầu là cao nhất. Lâm Bảo Tồn phục mệnh Thần Địa Các Chủ thì nghĩ ngay đến Phương Uyên, người thiếu nữ vốn nổi tiếng xinh đẹp và ngây thơ.
Đêm đó, Lâm Bảo Tồn tìm đến gặp Phương Uyên, thấy nàng đang ngồi ôm tiểu mao bên cửa sổ, ánh mắt mơ màng trông ra Ấn Tư Nặc (internet) Quán, nhìn cảnh tượng ấy Lâm Bảo Tôn cũng động lòng phàm, nhưng nhớ lệnh Các Chủ, y tiến lại gần Phương Uyên cất tiếng :
– Thấy người, trăng chẳng buồn đi
Thiếu nữ trông xa nghĩ ngợi gì ?

Uyên giật mình, nhất thời bối rối không biết nói gì, Lâm Bảo Tồn thấy thế lại ôn tồn nói :

– Tại hạ là Lâm Bảo Tôn, nhân đêm trăng đẹp đi dạo cơ may được chiêm ngưỡng dung nhan của cô nương, xin được làm quen để tiện thăm hỏi.

– Tiểu nữ là Phương Uyên …

– Ta nhìn cô nương, không những nhan sắc nghiêng trời lệch đất mà còn có khí tướng là anh thư, liệt nữ, là người con của sông núi, của lương tri và trách nhiệm.

– Huynh nói gì ta nghe không hiểu ?

– Tại hạ vốn là người của Thần Địa, nếu cô nương chịu làm việc cho Thần Địa, chúng tôi sẽ giúp cô nương trở thành người nổi tiếng, là người yêu nước, một anh hùng …

– Tiểu nữ chẳng hiểu cái gì là Thần Địa, cái gì là anh thư, liệt nữ, lương tri, trách nhiệm … nhưng nếu huynh có Cẩm Bửu Tôn kết nối Ấn Tư Nặc cho ta, ta sẽ theo huynh. Huynh có chứ ?

– Tất nhiên rồi cô nương.

Uyên gật đầu ngay tắp lự rồi từ đó theo Lâm Bảo Tôn hành tẩu giang hồ, rồi cũng từ đó nàng gặp được nhân duyên tiền định của mình, chàng Nguyên Kha.

Nguyên Kha, một chàng trai khôi ngô tuấn tú, là đệ tử chân truyền của Phích Lịch Lão Tử, tổng lãnh binh đoàn ám khí của Thần Địa, địa vị của chàng chỉ sau Lâm Bảo Tồn một bậc.

Hôm đó chàng từ bên cầu này đi qua, nàng phái bên kia cầu đi tới, 4 mắt nhìn nhau và cả hai đều biết họ đã yêu, lúc đó bỗng đâu trên trời rơi rơi xuống những bông hoa trắng như những bông tuyết, trên những bông hoa lại có những họa tiết như chữ viết rất đẹp (người đời sau gọi là truyền đơn) xen kẽ vào đó là tờ tiền mới cứng sáng lấp lánh.

Tất cả là cho khung cảnh trở nên lãng mạn, không thể hoàn mỹ hơn cho một tình yêu lớn lao vừa chớm nở. Tình yêu lớn dần lớn dần qua năm tháng, họ thề non hẹn biển, nhưng cũng như bao cuộc tình đẹp khác, sự oan nghiệt luôn đến khi đôi tim yêu nồng cháy nhất.

Người của Thần Địa biết chuyện liền lập tức ngăn cản, bởi Thần Địa có quy tắc người của thần địa không được có hôn phối cùng nhau. Chàng và nàng đều buồn đau khôn tả, cuối cùng, họ quyết định trốn chạy.

Hai người dùng khinh công đi năm ngày năm đêm thì đến một cốc động nọ, hỏi ra mới biết đó là Thành Công Cốc, chưa biết phải làm gì tiếp theo thì bỗng đâu có một tiếng nói vọng tới :

– Cuối cùng 2 người cũng tới, ta đợi 2 người 25 năm rồi.
– Ai, ai vậy ? – chàng và nàng hốt hoảng hỏi.
– Ta là cốc chủ của Thành Công Cốc, 25 năm trước ta chiêm tinh thấy 2 vì sao sáng chói va vao nhau, biết là sẽ có một thiên tình sử long trời lở đất, ta đã cố sống để đợi 2 người ở đây.
– Thì ra chúng tôi là duyên tiền định ?
– Đúng vậy, hôm nay 2 người tới đây, phải chăng là muốn ta giúp lẫn trốn Thần Địa ?
– Quả có thế, xin tiên sinh chỉ giáo cho – Kha cảm kích nói.
– Chuyện này, chỉ có 2 ngươi là giải quyết được, chạy trốn không phải là cách hay, bởi tay chân của Thần Địa ở khắp mọi nơi, trốn được hôm nay không trốn được ngày mai. Khi ta chiêm tinh năm ấy, 2 vì sao va vào nhau tạo nên một vụ nổ lớn, những mảnh vụn sáng lấp lánh cả một góc trời, có lẽ đó chính là lời giải cho 2 ngươi.

Nghe đến đấy, cả Uyên và Kha nhất loạt bái tạ rồi cáo biệt ra về, đi được 3 dặm thì gặp người của Thần Địa, 2 người bèn giả lả làm như không hề chạy trốn rồi cùng đám người đó quay về.

Suốt trên đường về, Kha ngẫm nghĩ mãi rồi bàn với Uyên :

– Nghe Thành Công Cốc Chủ tiên sinh nói thì việc của chúng ta, muốn giải quyết phải có một vụ nổ. Vừa vặn thay trời sắp xếp cho ta làm đệ tử của Phích Lịch Tử.

– Chàng nói sao, em chưa hiểu – Uyên ngây thơ hỏi lại.

– Nếu có một vụ nổ, ắt quân triều đình sẽ tới, ta và nàng có thể phải vào ngục 7-8 năm hoặc hơn thế nữa, nhưng chúng ta được ở bên nhau mà không sợ Thần Địa chia rẽ.

– Thiếp nghe theo chàng.

Từ hôm quay về, Kha ngày đêm chế Phích Lịch Đạn, Phích Lịch Lôi rồi hẹn Uyên vào đúng đêm trăng tròn tháng sau thì hành động.

Mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp thì ngay đêm trước khi Kha và Uyên định hành động, quan quân triều đình bỗng đâu ập đến bắt cả 2. Tòa tuyên Kha 8 năm tù còn Uyên 6 năm tù.

Dù buồn vì không được sống cả đời bên nhau trong tù, như cả 2 đều an ủi rằng 6 năm sống bên nhau cũng tốt lắm rồi. Nghĩ thế nhưng trong lòng Uyên, cô gái ngây thơ này lại dấy lên một nỗi lo sợ, sợ rằng tòa sẽ giảm án.

Vì thế, trong phiên tòa xử lại, Uyên đã tha thiết xin quan tòa đừng giảm án, nhưng số phận lại một lần nữa trêu đùa 2 trái tim yêu. Trong phiên xét xử lại tòa đã cho Uyên được tại ngoại.

Đôi tình nhân, bị chia cắt, giờ Kha ở tù, còn Uyên lại rơi vào tay Thần Địa. Đúng thật là :

Hai ta gặp gỡ làm chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không
Trời ơi ! sao khéo nhọc lòng
Định duyên rồi lại kỳ công chia lìa

==================
@Đông Tuyền chi bút

© Đạo Sĩ Chăn Gà

😍😍Nếu bạn thấy nội dung này có giá trị, hãy mời bần đạo một ly cà phê nhé!😍😍