Phượng tàng, hổ tọa đất Long An,
Việt Quốc đương yên cuộc thanh nhàn,
Liệt nữ, anh hùng niên thiếu xuất
Mây mù khắp chốn tụ rồi tan.
Mấy năm sau, ở một gia đình nọ, có người thiếu phụ đang lành giấc trưa bỗng mơ thấy một chiếc Cầm Bảo Tôn (computer) mạ vàng sáng loáng từ trên trơi rơi xuống chui vào bụng bà. Sau hôm đấy, bà thụ thai, đúng 9 tuần trăng sau thì hạ sinh một bé gái vô cùng kháu khỉnh.
Lúc ấy có một vị nhân sĩ trí thức ngang qua nhà ngửi thấy mùi Thánh Quân Đáo Phàm bèn ghé vào xin xem mặt cháu bé, người mẹ nhân cơ hội xin vị ấy đặt tên cho con. Ông ta ngẫm nghĩ hồi lâu rồi phán: Ta đặt tên cho nó là Phương Uyên, Uyên trong uyên ương, Phương trong phương Tây, nghĩa là mối nhân duyên tốt ở phương Tây.
Phương Uyên càng lớn lại càng xinh đẹp khác thường, hơn thế nữa nàng ta luôn giữ được nét ngây thơ hồn nhiên như trẻ nhỏ, chính thế nên lại càng được chiều cưng hết mực.
Có lần mẹ Phương Uyên hỏi:
– Sao con luộc trứng lâu thế?
– Mười hai phút cơ mà, mẹ? – Uyên trả lời.
– Mẹ bảo con là trứng chỉ cần luộc 3 phút là chín thôi mà.
– Nhưng con luộc tới bốn quả trứng cơ mẹ ạ !
Một lần khác, buồn ngủ lắm rồi mà vẫn thấy Uyên mang gương ra soi. Lúc này hai bờ mi đã nặng trĩu, đôi mắt muốn nhắm chặt lại, thế mà Uyên vẫn cứ soi, cố để soi.
Bà Uyên thấy lạ hỏi:
– Cháu làm gì vậy?
Uyên vẫn nhíp mắt trả lời bà:
– Bà ơi. Cháu muốn biết lúc ngủ cháu sẽ giống như thế nào.
Sự xinh đẹp và ngây thơ quá đỗi của Uyên làm nức lòng không biết bao nhiêu nam nhi các chốn, những kẻ vốn đã chán ngán những cô gái lẳng lơ, dạn dĩ, họ trồng cây si ngày qua ngày trước nhà nàng. Có người còn chép thơ tặng nàng như sau :
Người đâu có phải trong mơ
Mà sao xinh đẹp ngây thơ lạ kỳ
Từ ánh mắt đến bờ mi
Hồn nhiên cả lúc xuân thì cập kê
Tuy nhiên, tất cả họ đều không lọt vào được mắt xanh của nàng, bởi nàng chỉ ngày đêm mơ nghĩ về một chiếc Cầm Bảo Tôn, mà phải là một chiếc Cầm Bảo Tôn đến từ phương Tây tráng lệ, được mua bằng Mỹ Kim.
Thủa ấy, giang hồ có tin rằng quân của Thần Địa đang ngấm ngầm âm mưu quay lại thâu tóm võ lâm, trận chiến của hơn 30 năm trước vẫn còn nung nấu trong họ lòng hận thù. Thần Địa tung tiền mua chuộc các nhân sĩ võ lâm, các phái Bô Shit, NoU, Quê Choa đều nằm trong tay họ cả, những phái này hợp với nhau tạo nên một liên minh gọi là Dân Chủ Huynh Đệ Hội, hoạt động như chân rết của Thần Địa.
Lúc này tại Thần Địa Các, Thần Địa Các Chủ cho gọi thuộc hạ vào để nghe báo cáo, có kẻ đứng ra nói :
– Vâng lệnh Các Chủ, bọn thuộc hạ đã cho người mua chuộc các phái trong võ lâm cũng đã thu hoạch được những kết quả bước đầu, xin Các Chủ cho thêm chỉ thị.
– Ta biết ở Thiếu Niên Hải Ngoại Lầu của ngươi có rất nhiều Cầm Bảo Tôn, nay dùng nó thực hiện chiến lược “xúi trẻ con ăn cứt gà” cho ta.
– Rõ, thưa Các Chủ !
– Khoan đã, lần này hành động phải thật gọn gàng, chọn những kẻ ngây thơ mà mua chuộc, xong việc thì rút ngay, đứng ngoài vỗ tay, chớ có dây dưa sinh thị phi.
– Thuộc hạ tuân mệnh.
Tên thuộc hạ đó chính là Lâm Bảo Tồn, quán chủ Thiếu Niên Hải Ngoại Lầu, trong Thần Địa được chia là bốn lầu, địa vị của Thiếu Niên Hải Ngoại Lầu là cao nhất. Lâm Bảo Tồn phục mệnh Thần Địa Các Chủ thì nghĩ ngay đến Phương Uyên, người thiếu nữ vốn nổi tiếng xinh đẹp và ngây thơ.
Đêm đó, Lâm Bảo Tồn tìm đến gặp Phương Uyên, thấy nàng đang ngồi ôm tiểu mao bên cửa sổ, ánh mắt mơ màng trông ra Ấn Tư Nặc (internet) Quán, nhìn cảnh tượng ấy Lâm Bảo Tôn cũng động lòng phàm, nhưng nhớ lệnh Các Chủ, y tiến lại gần Phương Uyên cất tiếng :
– Thấy người, trăng chẳng buồn đi
Thiếu nữ trông xa nghĩ ngợi gì ?
Uyên giật mình, nhất thời bối rối không biết nói gì, Lâm Bảo Tồn thấy thế lại ôn tồn nói :
– Tại hạ là Lâm Bảo Tôn, nhân đêm trăng đẹp đi dạo cơ may được chiêm ngưỡng dung nhan của cô nương, xin được làm quen để tiện thăm hỏi.
– Tiểu nữ là Phương Uyên …
– Ta nhìn cô nương, không những nhan sắc nghiêng trời lệch đất mà còn có khí tướng là anh thư, liệt nữ, là người con của sông núi, của lương tri và trách nhiệm.
– Huynh nói gì ta nghe không hiểu ?
– Tại hạ vốn là người của Thần Địa, nếu cô nương chịu làm việc cho Thần Địa, chúng tôi sẽ giúp cô nương trở thành người nổi tiếng, là người yêu nước, một anh hùng …
– Tiểu nữ chẳng hiểu cái gì là Thần Địa, cái gì là anh thư, liệt nữ, lương tri, trách nhiệm … nhưng nếu huynh có Cẩm Bửu Tôn kết nối Ấn Tư Nặc cho ta, ta sẽ theo huynh. Huynh có chứ ?
– Tất nhiên rồi cô nương.
Uyên gật đầu ngay tắp lự rồi từ đó theo Lâm Bảo Tôn hành tẩu giang hồ, rồi cũng từ đó nàng gặp được nhân duyên tiền định của mình, chàng Nguyên Kha.
Nguyên Kha, một chàng trai khôi ngô tuấn tú, là đệ tử chân truyền của Phích Lịch Lão Tử, tổng lãnh binh đoàn ám khí của Thần Địa, địa vị của chàng chỉ sau Lâm Bảo Tồn một bậc.
Hôm đó chàng từ bên cầu này đi qua, nàng phái bên kia cầu đi tới, 4 mắt nhìn nhau và cả hai đều biết họ đã yêu, lúc đó bỗng đâu trên trời rơi rơi xuống những bông hoa trắng như những bông tuyết, trên những bông hoa lại có những họa tiết như chữ viết rất đẹp (người đời sau gọi là truyền đơn) xen kẽ vào đó là tờ tiền mới cứng sáng lấp lánh.
Tất cả là cho khung cảnh trở nên lãng mạn, không thể hoàn mỹ hơn cho một tình yêu lớn lao vừa chớm nở. Tình yêu lớn dần lớn dần qua năm tháng, họ thề non hẹn biển, nhưng cũng như bao cuộc tình đẹp khác, sự oan nghiệt luôn đến khi đôi tim yêu nồng cháy nhất.
Người của Thần Địa biết chuyện liền lập tức ngăn cản, bởi Thần Địa có quy tắc người của thần địa không được có hôn phối cùng nhau. Chàng và nàng đều buồn đau khôn tả, cuối cùng, họ quyết định trốn chạy.
Hai người dùng khinh công đi năm ngày năm đêm thì đến một cốc động nọ, hỏi ra mới biết đó là Thành Công Cốc, chưa biết phải làm gì tiếp theo thì bỗng đâu có một tiếng nói vọng tới :
– Cuối cùng 2 người cũng tới, ta đợi 2 người 25 năm rồi.
– Ai, ai vậy ? – chàng và nàng hốt hoảng hỏi.
– Ta là cốc chủ của Thành Công Cốc, 25 năm trước ta chiêm tinh thấy 2 vì sao sáng chói va vao nhau, biết là sẽ có một thiên tình sử long trời lở đất, ta đã cố sống để đợi 2 người ở đây.
– Thì ra chúng tôi là duyên tiền định ?
– Đúng vậy, hôm nay 2 người tới đây, phải chăng là muốn ta giúp lẫn trốn Thần Địa ?
– Quả có thế, xin tiên sinh chỉ giáo cho – Kha cảm kích nói.
– Chuyện này, chỉ có 2 ngươi là giải quyết được, chạy trốn không phải là cách hay, bởi tay chân của Thần Địa ở khắp mọi nơi, trốn được hôm nay không trốn được ngày mai. Khi ta chiêm tinh năm ấy, 2 vì sao va vào nhau tạo nên một vụ nổ lớn, những mảnh vụn sáng lấp lánh cả một góc trời, có lẽ đó chính là lời giải cho 2 ngươi.
Nghe đến đấy, cả Uyên và Kha nhất loạt bái tạ rồi cáo biệt ra về, đi được 3 dặm thì gặp người của Thần Địa, 2 người bèn giả lả làm như không hề chạy trốn rồi cùng đám người đó quay về.
Suốt trên đường về, Kha ngẫm nghĩ mãi rồi bàn với Uyên :
– Nghe Thành Công Cốc Chủ tiên sinh nói thì việc của chúng ta, muốn giải quyết phải có một vụ nổ. Vừa vặn thay trời sắp xếp cho ta làm đệ tử của Phích Lịch Tử.
– Chàng nói sao, em chưa hiểu – Uyên ngây thơ hỏi lại.
– Nếu có một vụ nổ, ắt quân triều đình sẽ tới, ta và nàng có thể phải vào ngục 7-8 năm hoặc hơn thế nữa, nhưng chúng ta được ở bên nhau mà không sợ Thần Địa chia rẽ.
– Thiếp nghe theo chàng.
Từ hôm quay về, Kha ngày đêm chế Phích Lịch Đạn, Phích Lịch Lôi rồi hẹn Uyên vào đúng đêm trăng tròn tháng sau thì hành động.
Mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp thì ngay đêm trước khi Kha và Uyên định hành động, quan quân triều đình bỗng đâu ập đến bắt cả 2. Tòa tuyên Kha 8 năm tù còn Uyên 6 năm tù.
Dù buồn vì không được sống cả đời bên nhau trong tù, như cả 2 đều an ủi rằng 6 năm sống bên nhau cũng tốt lắm rồi. Nghĩ thế nhưng trong lòng Uyên, cô gái ngây thơ này lại dấy lên một nỗi lo sợ, sợ rằng tòa sẽ giảm án.
Vì thế, trong phiên tòa xử lại, Uyên đã tha thiết xin quan tòa đừng giảm án, nhưng số phận lại một lần nữa trêu đùa 2 trái tim yêu. Trong phiên xét xử lại tòa đã cho Uyên được tại ngoại.
Đôi tình nhân, bị chia cắt, giờ Kha ở tù, còn Uyên lại rơi vào tay Thần Địa. Đúng thật là :
Hai ta gặp gỡ làm chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không
Trời ơi ! sao khéo nhọc lòng
Định duyên rồi lại kỳ công chia lìa
==================
@Đông Tuyền chi bút
😍😍Nếu bạn thấy nội dung này có giá trị, hãy mời bần đạo một ly cà phê nhé!😍😍
TÂM SỰ CỜ VÀNG
NGUỒN :http://xichloviet.wordpress.com/2011/06/18/tam-s%E1%BB%B1-c%E1%BB%9D-vang/
http://www.xichloviet.com
Lại hết một năm sống tha hương.
Băm mấy xuân qua vẫn đọan trường.
Cộng sản vẫn còn, ta chưa chết.
Nhưng biết bao giờ thấy cố hương?
Quốc hận hằng năm vẫn nhớ ngày
Ôm niềm uất hận lết sang đây,
Ngày xưa nhớ cái năm năm bốn
Cũng tại cộng nô phải chạy dài.
Số kiếp di cư đến hai lần
Hai lần nhưng vạn nỗi gian truân.
Lần sau còn nhục hơn lần trước,
Vứt cả ba lô cởi cả quần.
Cũng tại ta xui mới thế này
Thầy ta đừng chạy chúng biết tay
Phải chi thầy thí vài trăm triệu
Đâu phải chạy te vứt cả giày.
Dù bỏ chạy te vứt cả giày.
Nhưng ta nào có sợ chúng bay.
Chẳng qua cũng chỉ vì thời vận
Tại số nên ta mới như vầy.
Ta quyết không quên mối hận này.
Con không làm được cháu ta thay
Cờ vàng ta phất không ngừng nghỉ.
Rồi sẽ có ngày chúng biết tay
Ta vẫn cờ vàng vẫn duyệt binh
Vẫn hát vang lên khúc quân hành
Để cháu con ta luôn ghi nhớ
Hình ảnh hào hùng lớp cha anh.
Dù là quần áo chợ si đa
Dù chẳng súng gươm cũng gọi là
Quân đội cộng hòa thời oanh liệt,
Để ta ôn lại quãng đời ta.
Ta phất cờ vàng giữa cờ hoa
Cờ hoa cứu giúp chở che ta
(Không có cờ hoa ta lạnh gáy
Cộng sản rập rình rét bỏ cha.)
Nhớ về hòn ngọc viễn đông xưa
Nơi ta hoan lạc suốt bốn mùa
Tên em ngày ấy không còn nữa
Còn lại nơi này cái little.
Thế mà chúng cũng chẳng buông tha.
Theo đến nơi này xứ cờ hoa.
Cái little kia nào có tội
Chúng cũng vặt luôn tức bỏ bà.
Mấy chục năm ròng giữa chốn đây.
Eo phe (welfare) vẫn lãnh vẫn ăn mày.
Phút tem (food stamp) không có đời ta tận
Bởi thế cho nên phải lụy thầy.
Ta chạy sang đây đã cùng đường
Thế nên ta vẫn phải khói hương
Tâm nguyện khấn cầu ông thánh Mỹ
Phù hộ ta tròn mộng hồi hương.
Thầy ta ta dựng tượng phụng thờ
Cũng vì ơn nghĩa những năm xưa
Thế mà chúng bảo “quân chơi đĩ ”
Năm mươi tám vạn hồn có biết chưa
Hỡi chúa hỡi thần hỡi Ala
Hỡi Mô ha mét hỡi Di đà,
Cộng nô láo xược không vặn cổ
Lại cứ vặn nhầm cổ chúng ta.
Thà ta nô lệ xứ cờ hoa
Quyết không về lại chốn quê nhà
Làm mướn, cu li, hay rửa chén,
Rửa đít cho thầy cũng sướng cha.
Rửa đã bao năm rửa mòn tay,
Nhưng vẫn không quên rửa hận này.
Đời ta không được, đời con cháu,
Quyết diệt cho tiêu bọn chúng mày.
Trung cộng âm mưu chiếm Trường Sa.
Đã lâu mới có dịp hò la.
Cầu trời nó chiếm luôn Hà nội.
Cho đáng bọn mày hả dạ ta.
Trung cộng to đầu thế mà ngu.
Đất liền không lấy lấy san hô.
Sao bay không chiếm luôn cả nước,
Chẳng lẽ bọn mày sợ chúng ư.
Bay cứ đánh đi có chúng tao
Tuy tao chẳng có tí quân nào
Nhưng tao có cái mồm to khỏe.
Chống cộng nhưng tao khoái ba tàu.
Ta có cờ vàng có ống loa
Có kèn có trống có cờ hoa.
Tuy hô đả đảo thằng trung cộng
Nhưng chống chỉ là Cộng xứ ta.
Chẳng lẽ xuống đường chống tụi bay
Mà không đả đảo thật hăng say.
Thì ai mà biết ta yêu nước.
Nhưng tấm lòng ta khoái chúng mày.
Hàng hóa Việt Nam bán dẫy đầy
Nhưng ta cương quyết phải tẩy chay
Thà ta ủng hộ hàng tàu chệt
Cho lũ cộng mày chết trắng tay.
Nhớ nước ta càng thêm uất ức,
Thương nhà tiếc mãi cái vila.
Sang đây cam phận thằng ở đợ
Cũng tại bọn mày lũ cộng nô
Lạy thánh A la lạy chúa tôi
Con chống bao năm quá đuối rồi
Sức kiệt lực tàn đành chống gậy.
Nay còn chỉ mỗi cái mồm thôi.
Xin chúa hộ phù lũ chúng con
Vặt cho chết hết lũ tham tàn
Mai này phục quốc con xây tượng
Xây nhà thờ mới đẹp to hơn.
***
Mấy chục năm ròng giữa chốn đây.
Bưng bê rửa bát đã bao ngày.
Vẫn chưa rửa được niềm căm hận
Ôi biết sao vơi mối thù này.
(Trích comment diễn đàn vietweely)
Xóa
TIÊN SƯ TỤI XỎ LÁ BA QUE
Có một lũ già ngu hơn lợn
Não toàn giòi mặt chó nhơn nhơn
Nhân cách uốn lượn giống lươn
Bẻ cong lịch sử, bố tương vỡ mồm
Chường mặt chó ra điều nhân sỹ
Vẻ đau thương vận bĩ quốc gia
Ngu hơn lợn – ngỡ tinh hoa
Được lời nịnh thối – ngỡ là ông sao.
Thằng hán nôm núp trang bô sít
Chuyên bới phân, móc đít ra soi
Chê rằng phân rất lắm giòi
Lại khen bên Mỹ ít giòi ít phân.
Tụ tập nhau 72 nhân sỹ
Giở trò ma chữ ký nhân dân
Không ngờ bị Bần Cố Nông
Chơi cho một vố ọc phân lên mồm.
Thằng răng vổ viết “bên thắng cuộc”
Một lũ ngu vớ được xít xoa
Đéo biết rằng nó ba hoa
Bốn mươi phần nó bịa ba chín phần
Nó tính chuyện bẻ cong lịch sử
Trắng thành đen, thiện ác đổi thay
Đảo luân lộn lý cho tày
Da mặt thằng vổ chắc dày hơn mông.
Có thằng trước nhà văn quân đội
Rửng rưng vào nói tội gì đâu
Chẳng qua trong lúc đánh nhau
Đòn tra tấn giã lên đầu tù nhân
Là biện pháp khảo tra tin tức
Có chi mà so sánh cân đo
Địt con mẹ, khốn nạn chưa
Núi xương với nó vẫn chưa là gì.
Nhà thơ Chí chuyên làm thơ cứt
Thơ đéo gì ý thức lang băm ?
Đéo gì giẻ rách, tâm thần ?
“Muốn mang hồ”, “vác sông Hồng” là sao ?
Ngồi đáy giếng “Ếch” chê đất nước
Đất nước buồn lại bị ruồi bu
Ruồi đây là những đứa ngu
Vui hơn ngày trước lại tru là buồn.
Đứa bá láp thích thơ năm chữ
Trình như lồn, nhân cách hố phân
Viết thơ tỏ vẻ ân cần
Dặn dò giới trẻ chớ nhầm đường đi
Nó nhất quyết biểu tình Tung Quắc
Đề phòng khi nhà nước đớn hèn
Năm 79 mày có xem ?
Khựa sang là múc, hèn con mẹ mày.
“Lại nói về chiến tranh” quá khứ
Chuyện trong rừng thanh nữ thủ dâm
Viết xong kết luận cái rầm
Để cho đỡ chết khỏi cần đánh nhau
Nó kết luận đéo cần chính nghĩa
Đéo cần chi giải phóng quê hương
Để cho nước đỡ tang thương
Rõ phường khốn nạn, rõ phường vô ơn.
………………………………
Đấy, nhân sỹ đấy! Còn nhiều nữa để dành viết sau.
Nhân sỹ cái con bà chúng nó
Rặt một bầy chó má ngựa trâu
Ngu si toàn cứt trong đầu
Huyênh hoang, khốn nạn chó đâu sánh bằng.
Ngẫm mà thương cho phường bọn nó
Ôi cái loài chó má lang thang
Bơ vơ đứng ở giữa đàng
Mồm loa mép giải oang oang đặt điều
Nhân sĩ cái con bà chúng nó
Ngu như bầy chó má không hơn
Một phường bạc nghĩa vô ơn
Cỡ thằng Hảo cứt nhơn nhơn mặt lồn
Địt con bà cái thằng Hảo cứt
Làm bố mày thấy nhức con ngươi
Nhìn mày cũng có hình người
Sao làm trâu ngựa cho người Mỹ sai
Bọn Việt gian, lại đây anh biểu
Nói nãy giờ bây đã hiểu chưa ?
Trình bọn mày cỡ con Lừa
Khua môi múa mép tà-lưa với đời ?
TIÊN SỰ TỤI PHẢN ĐỘNG GIẢ DANH ((YÊU NƯỚC ))
Hôm qua có đám biểu…tình
Lôi thôi lếch thếch quá thằng ăn xin
Giáo sư cũng có dăm thằng
Luật sư dăm chú, lại đèo nhà văn
Nhà báo..viết láo dua
Láo nha láo nháo phường chèo cũng thua
Bám đuôi theo con mụ nặc nô
Người em thơm thế cái gì cũng thơm
Em hô Tàu – Việt tương nhau
Cả bầy xúm lại;;; Zô đi- đừng hèn
Ngày xưa anh chỉ dạng quèn
Tiền tài chẳng có, có mồm để ăn
Về hưu chẳng có ai chơi
Buồn tình anh dựng băng rôn giữa đường
Miệng hô đả đảo, tay sờ ví da
Ngày mai thằng Mặc ló ra
Ắt là sẽ có vài bài tụng ca
Tiền vào đến mấy trăm đô
Tiêu rồi anh lại băng rôn giữa đường
Ngày xưa nhà nước gọi quân
Anh lo cụt giống nên chui chuồng gà
Viết dăm quyển sách gọi là
xem chừng cũng có vài người đọc qua
Đến giờ tuổi đã xế chiều
Thông minh chưa trải mà ngu càng già
Bám đuôi cái lũ bất tài
Muốn làm cách mạng, muốn làm vĩ nhân
Quê choa giỏi lắm nhân tài
Choa đây cũng hóa tượng đài cho xem
Giáo sư tiến sĩ học nhiều
Học xong loạn óc, vẽ vời linh tinh
Vẽ mình như bậc anh hùng
Mong thằng Nhà nước ném moi ( tôi) vô tù
Vô tù mở lớp tuyên truyền
Cách mềnh từ đó mà ra ầm ầm
Trâu quỳ, Chợ QUán đắt hàng
Vĩ nhân cứ gọi vô đây ào ào
Mở chi bộ Đảng tập trung
Ngày mai tổng thống xứng tầm năm châu
Cũng cầu cái chú Ba Tầu
Uýnh thì uýnh mẹ cho tao được nhờ
nếu không tao tưới máu ra
Có thằng chết ngất chớ kêu tao..khùng
UYÊN -KHA ĐI TÙ -NHÂN XĨ ,CHÍ THỨC THỞ PHÀO ĂN MỪNG
Hôm ni tụ hội bạn bè
Mừng Uyên ,Kha đã yên bề chục năm
Trong kia tường trắng lạnh căm
Ngoài này yến tiệc hương trầm cụng ly
Nhân xỉ ,trí thức mà chi
Mà dụ con nít cho đi ở tù
Ra tù đời vẫn âm u
Tuổi già chưa đến,mịt mù tuổi xuân.
Thế nhưng chấy thức ,xỉ nhân
Vẫn đang ấp ủ cho lần tiếp theo
Tìm thêm vài mống nhà nghèo
Dụ cho tí đỉnh bọt bèo dễ xơi
Rồi cho vài giọt mật lời
Đễ cho chúng nó tưởng trời bằng vung
Hoạt động chống phá lung tung
Cuối cùng đích đến : tù cùng Uyên,Kha.
Lần sau xin chớ chừa ra
Xin lần đến gốc bọn già trên kia
Sao cho chúng được sẻ chia
Thấm đời tù ngục ra rìa cuộc chơi.
Cuộc chơi sòng phẳng ai ơi
Dễ ăn,dễ chết cuộc đời hẩm hiu.
Cứ đòi làm ít,ăn nhiều,
Có ngày cũng sẽ tiêu điều kiếp hoa.
Tưởng đời nhà cửa nguy nga
Tỉnh ra mới biết chỉ nhà đá thôi!!!
XỬ ÁN UYÊN -KHA
Nhân danh Tòa Án Nhân Dân
Tự do ta giử ,nghỉa nhân cho người
Quan tòa xử lủ đười ươi
Án tuyên chớ phải đã rồi sẫn đâu
Hiên nhà Uyên chỉ lắc đầu
"Tôi đây không chống giặc Tàu xâm lăng"
Tôi xưa chỉ dán cờ vàng
Tại vì người lạ chào hàng linh tinh
Yêu người chưa rỏ tội tình
Đã cho laptop,để mình lòng xiêu
Lòng xiêu mình mới làm liều
Cho nên nghiệp chướng mọi điều khổ thân
Nhưng ra tòa phải khăng khăng
Vì luật sư bảo phải rằng thế thôi
Chớ theo sự chứng mà coi
Yêu nước sao lại cứ đòi giết dân
Giết Tàu thỉ phải sang Tần
Cớ sao lại cứ xà quần ở đây
Lại còn đòi Diệt Cộng này
Diệt luôn cái Đảng ở ngay nước mình
Nước mình mình phải có tình
Mình nên bồi đắp cho xinh hơn nhiều
Nước mình mình nói mình yêu
Lại đặt bom bến Ninh Kiều là sao?
Rỏ ràng là nói tào lao
May là Quan Án biết bao nhân từ
Chỉ tuyên có sáu năm tù
Nếu không đời sẽ âm u hơn nhiều
Trong tù dù có quạnh hiu
Cũng còn cơ hội làm điều thẳng ngay
Nếu như cải tạo hăng say
Sớm hơn rồi cũng có ngày được ra.
PHƯƠNG UYÊN VÔ TÙ VÀ NIỀM HÂN HOAN CỦA (NHÂN XĨ ,CHÍ THỨC)
http://googletienlang.blogspot.com/2013/05/phuong-uyen-vo-tu-va-niem-hoan-hy-cua.html
Nhẽ em chỉ một hai năm
Treo, có thể, nếu ăn năn thật lòng
Bọn anh thôi cũng chẳng mong
Trẻ người non dạ, bẻ cong thế nào ?
Thôi đành thậm thụt, lao nhao
Tuy gượng gạo, giữ phong trào thế thôi
Chờ ngày toà xử, nín hơi
Nào dám khua mép, múa môi chi nhiều
Lỡ đâu lại hố thì tiêu
Nhắc đến lại ức thằng liều Đoàn Vươn
Bỏ công quyên góp bạc tiền
Tiền hô hậu ủng … rước phiền, điên ghê
Đến em, trông thấy ba que
Máu thì chả biết máu gì, chắc thua
Thế mà đâu có nào ngờ
Một câu “yêu nước” từ bờ môi em
Thật như cây cọc ló lên
Giữa dòng chới với bám liền, quá may
"Tuyệt chiêu" vừa mới chỉ bày
Không ngờ em đã xài hay quá trời
Cũng là non dạ trẻ người
Mà em, thế quái, tin lời bọn anh
Ngẫm ra cũng có nhẫn tâm
Nhưng bọn anh sướng, thôi đành nghe em
Giờ bọn anh múa em xem
Cho em làm thánh, làm tiên đền bù
Ráng đi em, mãn hạn tù
Cho làm tổng thống , muốn gì nữa không?
Vậy nên em ráng kiên trung
Lỡ chống thì chống đến cùng mới ngon
Ra tù lại rải truyền đơn
Thêm 6 năm nữa cho … tròn 12
Ở nhà mẹ em rất vui
Mẹ tự hào lắm: con tôi ở tù
Thấy bọn anh múa tài chưa?
Tâm đen đâu phải cứ thua dài dài
Lâu lâu mới được con mồi
Mủi lòng chi, để lại rồi trắng tay
Bõ công bàn phím múa may
Ra sao sự thể mặc bay, mới tài
Bọn anh đã tính cả rồi
Đấu tranh là phải có người hy sinh
Em thì còn có tuổi xanh
Để hy sinh, chứ bọn anh có gì
Tuổi xanh đã hưởng hết thì
Tuổi đen hưởng nốt, tiếc gì hả em…
Nào đâu ly cốc nâng lên
Mừng ta đưa được bé Uyên vào tù
Mừng cho “thắng lợi” bất ngờ
Tưởng treo, mà được 6 tờ, ồ yeah !!!
TIẾP THEO VÀ HẾT) )
Dường như cái không khí ăn mừng “chiến thắng” đang tràn ngập khắp các trang blog, đám “rận chủ” hết mực tô vẽ, bênh vực cho “thánh nữ” Phương Uyên, kẻ học hành không đến nơi đến chốn, đi rải truyền đơn phản động, kêu gọi chống chính quyền. Mà không hề thấy một tiếng nói, hay một mẩu tin nhỏ lên tiếng đòi quyền lợi cho hơn 600.000 hộ dân mưu sinh bằng nghề nuôi tôm điêu đứng trước vụ kiện vô lý từ phía Mỹ. Các “ếch rân chủ” (Sở dĩ gọi là ếch rân chủ vì các chú ếch này rất hay nói về dân chủ, về chính trị) hễ mở miệng là nói hai từ “vì dân” và tự cho mình là người tài giỏi như giáo sư tương lai, tiến sĩ hán nôm… và cả bộ máy tuyên truyền khổng lồ RFA,RFI,BBC.. đâu rồi sao không lên tiếng vì nông dân Việt Nam, khi mà Bộ Thương mại Hoa Kỳ (DOC) vừa ra quyết định tăng thuế nhập khẩu tôm Việt Nam một cách vô lý từ 1,15% đến 7,88%. Một nhóm công ty tôm của Mỹ đã nộp đơn kiện chống trợ cấp đối với một số mặt hàng tôm nhập khẩu từ nước ta do nghi ngờ tôm Việt có nhận các “khoản trợ cấp” không chính đáng từ Chính phủ. Phía Mỹ một mực cho rằng Nhà nước Việt Nam trợ cấp nuôi tôm nên họ áp mức thuế cao để bảo vệ tôm Mỹ. Trong khi, thực tế chúng ta đều thừa biết không hề có chuyện tôm Việt được Chính phủ trợ giá. Chính phủ Mỹ đã vứt bỏ nhân quyền, dân chủ, công lý vào sọt rác để bảo vệ lợi ích nước Mỹ, mặc cho nông dân Việt Nam bị ảnh hưởng nặng nề với một lý do hết sức vô lý.
Hiện nay các doanh nghiệp xuất khẩu tôm của Việt Nam đang có nguy cơ phải gồng mình gánh chịu cả hai loại thuế gồm: thuế chống phá giá mà các doanh nghiệp đang gánh và thuế chống trợ giá trong tương lai khi có quyết định chính thức từ phía Chính phủ Mỹ. Doanh nghiệp lao đao thế nào hậu xét, trước mắt thứ thuế vô lý trên đã đánh vào cuộc sống của hơn 600.000 người dân mưu sinh bằng nghề nuôi tôm. Vì trước giờ Mỹ vẫn luôn là thị trường chủ yếu của Việt Nam, rồi đây họ sẽ sống thế nào? tôm nuôi lớn rồi bán đi đâu…?
Để bảo vệ quyền lợi của hàng trăm ngàn hộ dân Việt sinh sống bằng nghề nuôi tôm, Hiệp hội Chế biến xuất khẩu thủy sản Việt Nam (VASEP) đã lên tiếng phản đối, đề nghị ủy ban Thương mại quốc tế Hoa Kỳ (ITC) xem xét công tâm, để đưa ra quyết định đúng đắn và hợp lý nhằm chấm dứt hoàn toàn vụ kiện vô lý này. Tuyệt nhiên không hề thấy bóng dáng của các nhà đấu tranh “rân chủ” đâu…
Ngoài ra, hàng ngàn nạn nhân chất độc da cam Việt Nam đang phải sống dở chết dở, vậy mà khi chúng ta kiện Mỹ thì họ lại quay ra bác bỏ và phủ nhận tội lỗi do quân đội Mỹ gây ra, mặc cho các nạn nhân sống chết. Các nhà “rân chủ”, “chấy thức” đâu hết cả rồi, sao không lên tiếng phải đối??? Hay ăn tiền Mỹ rồi thì câm miệng, điếc tai, mù mắt?
Thế đó, dưới con mắt của các nhà “rân chủ” cuộc sống của hàng trăm ngàn người dân Việt Nam chẳng là gì so với những kẻ như Phương Uyên… Giờ thì đã rõ như ban ngày, họ chỉ đi đòi “tự do – dân chủ – nhân quyền” cho bản thân, đấu tranh cho quyền được nói láo, quyền được xuyên tạc… ngoài ra ai sống chết thế nào cũng mặc? phương châm của họ là “không nên đụng đến Mỹ (USA) vì nếu đụng đến USA sẽ không có USD bỏ túi”.
Vậy đấy, sự thật vẫn là tiêu chí hàng đầu cho lòng tin, vì vậy chẳng có cách gì làm mất lòng tin nhanh chóng bằng sự dối trá. Ấy vậy nhưng, các nhà rận chủ, trong đó không ít vị tự xưng là trí thức vẫn lấy chiêu trò này làm công cụ đấu tranh mà không thấy hổ thẹn.
(HẾT)
600.000 HỘ DÂN ĐIÊU ĐỨNG KHÔNG BẰNG MỘT PHƯƠNG UYÊN
http://nguyentandung.org/600-000-ho-dan-dieu-dung-khong-bang-mot-phuong-uyen.html
Ngay từ sáng sớm ngày 16/8, khi diễn ra phiên tòa xét xử phúc thẩm hai bị cáo Đinh Nguyên Kha và Nguyễn Phương Uyên đã có hàng chục blogger, các nhà “rân chủ”… tề tựu đông đủ. Rồi khi Tòa án Nhân dân Tối cao tại TP. Hồ Chí Minh tuyên phạt Đinh Nguyên Kha 4 năm tù (giảm 4 năm tù so với án sơ thẩm); Nguyễn Phương Uyên 3 năm tù nhưng cho hưởng án treo và 52 tháng thử thách (tại phiên xét xử sơ thẩm, Uyên bị phạt 6 năm tù). Thì ngay lập tức một số trang mạng được coi là có máu mặt trong giới lề trái như: Ba Sàm, Tễu, Huỳnh Ngọc Chênh, Người buôn gió… và cả giới truyền thông chỉ tuyên truyền có lợi cho phương Tây như RFA, RFI, BBC cũng ồ ạt đăng tải những vần thơ, bài viết “có cánh” kiểu như: Dân Việt xem Phương Uyên là người nhà của mình; Và chúng ta cùng ăn mừng chiến thắng; Chúc mừng chiến thắng của những người “yêu nước”…
Riêng với Nguyễn Phương Uyên, phải nói rằng em có một nhận thức mà ngay bản thân tôi hay ai khác chỉ cần nhìn sơ qua cũng đủ biết độ ngông cuồng, sự ham muốn danh tiếng của em. Có thể thấy Uyên vẫn lầm lẫn không nhận ra được cái sai của mình và ngày càng tin rằng mình đang làm điều “đúng đắn” cho nhân dân và Tổ quốc. Vậy nên, ngay khi mới ra tù Uyên đã vội tuyên bố: “Tôi yêu nước, nhưng xin đừng đánh đồng với Đảng”, vẫn là giọng điệu của một năm về trước khi Uyên cũng từng nói: “Tôi chỉ chống Trung Quốc, chống Đảng cộng sản Việt Nam chứ không làm hại nhân dân”. Vâng em chống Trung Quốc, nhưng em chống Trung Quốc mà lại “đả đảo Đảng cộng sản, đòi lật đổ chính quyền nhân dân”, vậy em chống Trung Quốc hay mượn cớ để “chống chế độ”. Uyên nói rằng không làm hại nhân dân, vậy em cùng Kha chuẩn bị cả thuốc nổ, bom hẹn giờ, em muốn đánh bom ai? kẻ thù nào? khi nơi em định đánh bom có tượng đài Bác Hồ ở Cần Thơ và người dân đang tập trung để làm lễ kỷ niệm. Vậy thì mục tiêu của em có cả nhân dân? em đòi lật đổ chế độ để có tự do dân chủ nhưng em lại tính giết cả những người dân vô tội? hay đây chính là đại nghiệp của Việt Tân nhắn gửi và sẵn sàng cướp đi sinh mạng người khác?…
Em cầm cờ vàng 3 sọc để làm gì? có biết bao thế hệ cha anh đã phải ngã xuống để đánh đuổi quân xâm lược và tai sai, vậy mà em lại cầm cờ vàng làm tay sai cho giặc như thế, em đã vứt bỏ công sức, xương máu của hàng triệu người thuộc các thế hệ cha anh xuống sông! những người đã ngã xuống không phải là dân sao? em làm “vì dân” là như thế?
(CÒN TIẾP)
Đúng đó bác Che Chuoi ạ. Cái trò an ninh, tình báo này phức tạp lắm. Chúng ta cứ đứng ngoài "đánh cỏ" cho "rắn động" thôi. =))
(h)
Nghe cậu chủ nói mới nhớ. Ngày xưa gần nhà tớ có một tay ác ôn là thiếu tá quận trưởng cảnh sát, mặt mày dử dằn lại hống hách, cả cư xá không ai ưa.Hắn lại còn ứng cử vào Hạ Viện nửa. Trong tuyên bố tranh cử , hắn thề không đội trời chung với bọn "Cộng Nô" và "đắc cử", thành dân biểu. Vợ hắn là nử trợ tá quân đội.Con gái hắn,xinh không chịu được,học trường Thiên Phước,đi về xe Jeep đón đưa.Thật là một gia đình Ngụy kiểu mẩu.
Vậy mà, đùng một cái, 30/4,Việt Cộng ập tới đầy nhà hắn.Ai cũng hả hê, bảo phen này quả báo nhản tiền, đời hắn tàn rồi.Thế nhưng mà,lại thấy nhà hắn chẳng có gì "bi đát" cả. Lại thấy hắn tay bắt mặt mừng với mấy tay bộ đội nón cối, chẳng biết chức gì, chỉ thấy đeo súng ngắn, gọi nhau anh hai, anh ba, anh năm loạn cả lên.Cả xóm chưng hửng.Và rồi hắn biến mất.
Tuần sau, hắn trở về, mặc đồ bộ đội,cổ áo đeo ba sao một gạch , thượng úy Việt Cộng hẳn hoi. Hóa ra hắn là Việt Cộng ,thứ thiệt, chứ không phải loại điếu đóm như Huỳnh Ngọc Chênh nhé.Và lúc đó, hắn tự dưng hết hống hách,mặt hiền khô.Hay thật.
Thế đấy, nghe chuyện này lại nhớ chuyện kia.
Hôm trước chém gió với một người bạn về vấn đề phức tạp như mớ bòng bong của nghiệp vụ an ninh. Nhiều khi những kẻ "chống cộng bằng mồm" tích cực nhất lại là phe ta và ngược lại. Nhiều khi em Phương Uyên lại là "gà nhà cài cắm". Nhiều khi ….
Bây giờ biết tin em ấy được "treo", lại "giật mình"….
Biết đâu lại ….
Ôi … cái mồm ăn mắm ăn muối … lộ ra thì tụi Vịt tan nó "thịt" em í mất (suỵt)!!!!! :-#
😎
Đúng là ĐÔI MẮT MÙ.