Menu

Đạo Sĩ Chăn Gà

Tu xó nhà, la cà xó mạng

Đèn cù

Cái đèn cù Trần Đĩnh

Gần đây cuốn tự truyện Đèn cù của tác giả Trần Đĩnh, đang sống tại TPHCM nhưng sách được in từ hải ngoại, được quảng bá rầm rộ như một hiện tượng lạ của văn chương. Thực ra sách vở bây giờ ê hề và quan điểm của người đọc cũng rất đa dạng, lại trong hoàn cảnh xã hội đã cởi mở nhiều nên sự đánh gía hay dở, đúng sai cũng khó, thậm chí loạn xà ngầu! Ai thích gì đọc nấy. Tuy nhiên người cầm bút đều thấm thía lời dạy của cổ nhân: “Văn là người”. […]

Chân tướng Trần Đĩnh qua Đèn Cù (kỳ 4)

Kỳ 4: Những chiếc mặt nạ của Trần Đĩnh“Đọc “Đèn cù” tôi thấy phần nào ấm lòng vì số người biết xót xa cho phận người dân khốn khổ, hẩm hiu như tác giả còn rất nhiều. Chỉ có điều, những người tốt thường không quyết liệt, mạnh mẽ như những người hiếu chiến. Có lẽ do đặc tính này mà loài người còn nhiều đau khổ chăng?“Với lượng thông tin phong phú chứa đựng trong 599 trang sách hẳn sẽ thỏa mãn nhiều mối quan tâm khác nhau của độc giả. Là một người tham gia tranh đấu cho […]

Chân tướng Trần Đĩnh qua Đèn Cù – kỳ 3

Kỳ 3. A lúi, còn có một “thi sĩ” Trần Đĩnh!“Trần Đĩnh vốn là một thi sĩ, loại người thích sáng tạo ngôn ngữ, bầy đặt, đùa rỡn, vui chơi với ngôn ngữ. Đẽo gọt, mài rũa, “như thiết như tha, như trác như ma,” rùng mình sảng khoái hay quằn quại đau khổ với ngôn ngữ”. (Tụng ca 3 – Ngô Nhân Dụng) “Cụ bán cho con hai hào nước mắm,Đệch mợ mày, có dzậy mà cụng mần thơ… ơ… ơ… ơ ”(Thơ Nôm xứ Nghệ – Khuyết danh)——— Giờ là lúc giới thiệu gương mặt “nhà thơ tài […]

Chân tướng Trần Đĩnh qua Đèn Cù (kỳ 2)

Kỳ 2: Thủ pháp “truyện Tôi” của Trần Đĩnh trong Đèn Cù “Trần Đĩnh gọi cuốn sách này là “truyện Tôi” … Truyện Tôi là một loại văn xuôi mới, do Trần Đĩnh tạo ra”.(Tụng ca 2, của ai không nhớ) “Cave kể chuyệnThằng nghiện trình bày”(Phong dao mới)————– Trong chương 1, Trần Đĩnh kể chuyện Lê Văn Lương, Hoàng Quốc Việt bị ong đốt, khá sinh động, cứ như chính mình là người trong cuộc:“Trong khi trên đường sang Bắc Sơn, nơi đã được Văn Cao cho sắc chàm pha màu gió, buồn tình, bọn Phan Kế An bắn […]

Chân tướng Trần Đĩnh qua “Đèn cù” (kỳ 1)

“Tài viết lách của ông dĩ nhiên là số dzách, nhưng tên ông thì ngày nay bỗng dưng người ta mới khám phá ra trong tác phẩm Đèn Cù. Trần Đĩnh vẫn giữ nguyên cái đức của người viết báo, là nói sự thật, kể những chuyện thật. Đọc tới đâu người ta cũng cảm thấy: Đây là những chuyện thật, sự thật được bày ra, sự thật ròng, như thịt xương còn sống, tàu lá còn xanh, như gỗ mộc không sơn phết. Những suy tư, thao thức của tác giả được trình bày riêng, bên ngoài lời kể […]

Đạo Sĩ Chăn Gà

"Sống đã, rồi hãy viết..."