Tên mã phu của Lý Nhè Lùng đang cho con ngựa hồng ăn lươn. Y bắt từng con lươn trong một chiếc máng gỗ, thả vào mũi ngựa. Lươn cứ thế ngoi ngược lên mũi rồi qua họng chui vào dạ dày.

Cho ăn xong, tên mã phu vỗ vỗ mông ngựa, thích thú ngắm nghía con vật mà hắn đã gắn bó như với người thân.

Đó là con ngựa lai giống Đồng Văn và Nước Hai (Cao Bằng). Nó vốn là ngựa đua, được tập dượt từ bé. Thân dài, mông to, bụng thon, ức nở. Bốn chân có khoang trắng, nhỏ, chụm, đi thẳng. Trước trán có vết lang. Khi nó đi nước kiệu, êm đến mức – như người ta đồn – bát nước đầy đặn trên lưng không sánh ra ngoài.

Mỗi khi ngắm nhìn con ngựa, Lý Nhè Lùng cũng như những tay sành chơi ngựa đều thấy mê, tấm tắc khen, cho đó là con ngựa có nước đi hay nhất Đồng Văn.

Ngắm nghía xong, tên mã phu vỗ vỗ mông ngựa trìu mến:

– Tao khổ với mày nhiều rồi. Chủ mày hành hạ tao nhiều. Mày đói thì tao bị đòn, mày ốm thì tao mất ăn mất ngủ, có khi ốm theo mày. Tao biết chủ mày quý mày hơn cả tao. Để mày chết thì tao phải chôn trong bụng mày. Tuy thế, tao yêu quý mày, con yêu của tao! Tuấn mã của tao!

Tâm sự với ngựa một hồi, tên mã phu nhẩy lên yên, phóng đi mấy vòng quanh núi, luyện cho ngựa khỏi “rối ruột” rồi trở về hang.

Tên mã phu đến bên chủ tướng. Lùng đang ngồi cạnh đống lửa, bộ mặt nhỏ trùm kín dưới lưỡi mũ cát – két dạ. Thân hình gầy nép trong chiếc áo dạ may kiểu Tôn Trung Sơn. Một chiếc kính râm móc trên ngực áo. Khẩu súng Pạc-họoc liên thanh đặt ngay bên cạnh.

– Thưa chủ tướng, ngựa đã chuẩn bị xong, xin mời ngài!

Lùng nhìn lên, gật đầu:

– Được rồi!

Lùng khoác thêm chiếc áo ca-pốt dạ màu cứt ngựa, cầm roi, lên yên, lấy thêm ba tên đi theo hộ vệ.

– Tao đi gặp ngài tổng tư lệnh! – Lùng tuyên bố! Nói rồi hắn phóng đi.
Mấy tên phỉ gác cửa hang cười khoái trá. Vắng chủ nhà gà mọc đuôi tôm, chúng được dịp kháo nhau chuyện chủ tướng:

Tên mã phu hỏi:

– Chúng mày có biết chủ tướng đi đâu đó không?

Mấy tên biết thừa là chủ tướng đi gặp ai rồi nhưng vờ như không biết, kích tên này nói cho vui. Chúng nhao nhao:

– Không, bố ai mà biết được!

Tên này lên mặt:

– Chúng mày thật là ngốc, thế mà cũng không biết. Tao biết thừa là chủ tướng đi ra cửa rừng gặp bà tư rồi. Chủ tướng kể cũng liều. Đó là vùng ranh giới giữa ta và quân địch. Có ngày Cộng sản nó biết, nó phục kích thì mất đầu. Nhưng mà, không đi gặp cũng không được. Vợ trẻ non tơ, trông cứ hơ hớ ra, lại mới cưới trước hôm nổi lên. Chả lẽ mang vào đây ở với chúng mình, rồi lúc xảy ra chiến sự thì làm sao? Mà không gặp luôn, để ở nhà thì sao yên tâm? Vợ con chúng ta thời loạn lạc này, bố ai mà tin được? Vợ các vị chỉ huy lại càng khó tin. Tao được biết, có một thằng cha đi chợ mua bát, mải uống rượu say thế nào đánh rơi vỡ hết bát. Thằng ấy vừa đi vừa khóc. Một đứa đàn bà cùng đi chợ hỏi: “Làm sao mày khóc thế?” Thằng kia trả lời: “Tao đánh vỡ hết bát rồi. Về vợ tao nó chửi mất thôi!”. Con kia bảo: “Thôi đừng khóc nữa, chồng tao theo phỉ, đi vắng. Mày về làm chồng tao một đêm, sáng mai tao cho chồng bát mang về!” Đấy, chuyện đời là thế, mày tính chủ tướng để vợ ở nhà, yên tâm sao? Chúng mày cũng thế thôi, sểnh ra một tý là tếch về với vợ rồi. Ông bảo, có ngày mất đầu như bỡn đấy! Nghe chưa các con?

Cả đám cười vang.

– Thế vợ chủ tướng có đẹp không?

Tên mã phu rít xong điếu thuốc phiện, hả hơi:

– Chà, đẹp tuyệt trần. Tao dám cuộc với chúng mày rằng bà chỉ bằng tuổi con người vợ cả của chủ tướng thôi. Má đỏ như trái đào chín. Mắt trong như nước suối. Người tròn lẳn. Chả thế, mà bà tư gạt hết cả ba bà trên, giữ rịt lấy chủ tướng. Ba bà tức lắm mà không dám ho he. Nhất là bà ba coi bà tư như kẻ thù, chỉ muốn nuốt sống ăn tươi. Chủ tướng cũng lo lắm. Nhỡ ba bà hè nhau dùng lá ngón đầu độc thì tính mạng bà tư chẳng còn. Tao nói điều này, chúng mày biết bụng để rốn, đừng có hé ra rồi chết cả nút. Bà tư cũng lẳng lơ lắm. Cứ thằng nào đẹp trai, to khỏe vào là bà ưng ngay thôi. Tao mà không làm mã phu của chủ tướng thì tao cũng đã công được bà ta đi rồi. Chà, tiếc quá!

– Thì mày cứ lượn với bà, ai mà biết được?

Tên mã phu đưa tay cứa cứa vào cổ:

– Gươm của chủ tướng sắc lắm!

Lời bàn tán của tên mã phu rất đúng.

Lùng đi, vẫn ngày đêm lo lắng về người vợ tư trẻ đẹp, như cánh hoa giữa rừng nhiều con ong con bướm muốn đến ve vãn, nên thỉnh thoảng lại hẹn vợ đến gặp ở ven rừng.

*

Hoàng Trọng Kim đi năm ngày đường mới đến Sơn Vĩ, quê của Lý Nhè Lùng.

Kim ở một nhà dân, ngày ngày xem xét tình hình trong bản, tìm hiểu bà con họ hàng, ngày ngày xem xét kẻ nào còn lén lút làm liên lạc giữa Lùng và chân tay.

Qua bao ngày đêm lăn lộn tìm hiểu, Kim được biết Lùng có một tay sai tên là Giàng Sè Chú.
Hiện nay nó đã bỏ Lùng về bản ở.

Hết sức kín đáo và bí mật, Sè Chú luôn đi lại với người vợ tư của Lùng, được cô tin cậy. Từ đó giữa hai người trở thành thân thiết. Một hôm Sè Chú đang ăn cháo thì Hoàng Trọng Kim bước vào nhà. Có cán bộ lạ vào, Chú thấy lo lo. Những ngày làm phỉ, những trận tấn công, cướp phá của hắn, chắc chắn chưa xóa được. Hay là người này đến bắt ta?

Với nỗi lo lắng, hắn rụt rè pha nước mời Kim. Kim vui vẻ:
– Anh có khỏe không?

– Dạ, khỏe ạ.

– Có đủ bắp ăn không?

– Dạ, không đủ ăn ạ.

– Chính phủ vừa cho xã này một số gạo, bắp để cứu đói. Anh kê khai người trong gia đình, lên ủy ban mà lĩnh.

Chú dạ dạ vâng vâng, mừng vui. Kim lấy túi và một thanh đường đen, chia cho mấy đứa em Chú đang nhớn nhác nhìn Kim.

Từ đó, người cán bộ “Mặt trận” này thường đến thăm nhà Sè Chú. Những nỗi sợ hãi của hắn bị xóa dần.

Một hôm, Kim hỏi Chú:

– Anh quen người vợ tư của Lý Nhè Lùng phải không?

Nhắc đến người vợ tư của Lùng, Chú giật mình, ấp úng:

– Dạ, dạ, tôi cũng biết cô ấy!

Kim cười:

– May quá. Chúng tôi muốn nhờ anh một việc.

– Ông định nhờ việc gì?

– Tôi định nhờ anh nói với cô dẫn tôi vào gặp Lùng.

Nghe nói gặp Lùng, hắn hỏi:

– Vào gặp Lùng à? Ông đem bộ đội đến bắt nó à? Nó chạy đi ngay, không bắt được đâu!

– Không, tôi đi một mình thôi!

– Trời! Nó ác lắm. Ông là cán bộ, vào gặp thì nó giết ngay thôi!

– Anh cứ nói cô ta dẫn tôi đi, một mình tôi thôi. Anh nói là tôi chỉ đi một mình thôi!

Sè Chú thấy Kim không sợ, cũng còn chưa hiểu, nhưng cứ gặp người vợ tư của Lùng.

– Ông cán bộ Mặt trận muốn gặp mày.

– Có việc gì thế?

– Nhờ dẫn đi gặp chồng mày.

– Không được rồi.

– Cán bộ gặp, tao thấy có lợi cho mày. Nếu cán bộ khuyên được hắn ta về thì mày có chồng thực sự. Còn nếu như hắn bị bắt thì mày được tự do, chúng ta lấy nhau, không phải có chồng mà như không, cứ nơm nớp lo sợ nữa.

Nghe xuôi xuôi, cô ta nhận lời dẫn Kim vào gặp chồng.

Đúng ngày đã hẹn trước với chồng, cô dẫn Kim ra đi. Lặn lội một ngày đường, nhiều đoạn phỉ ngả cây chắn hết lối, phải trèo qua các thân cây, họ đã đến khu rừng Lùng đóng.

Đến một chỗ vắng, bảo Kim đứng đợi, cô đi gặp chồng.

Người vợ chờ ở chỗ hẹn một lúc thì Lùng phóng ngựa đến. Theo lời Kim dặn. Cô ta nói với chồng:

– Có một người, nói là người của Vàng Chúng Dình cần gặp ông, người đó đang đợi ở kia.

Lùng băn khoăn, hỏi vợ:

– Người của Vàng Chúng Dình thật hay người của Cộng sản? Sao mày không báo trước cho tao rồi hãy dẫn nó đến đây?

– Đích thị là người của Dình rồi. Vì không phải, đời nào hắn ta dám đi một mình vào vùng này của ông.

– Hắn có một mình à?

– Một mình!

– Được!

Nói rồi, Lùng lên đạn khẩu súng pọoc đeo bên hông, gọi ba tên hộ vệ đến canh gác xung quanh rồi bảo vợ dẫn người lạ đến.

Chào hỏi Lùng xong, Kim rạch áo lấy ra tờ lệnh của Vàng Chúng Dình, đưa cho hắn. Nhìn đúng chữ ký của Dình, Lùng tươi cười, gật gù đề nghị:
– Tôi có thể cho một vài tên thân tín đi bảo vệ được không?

Kim lắc đầu:

– Không được, ngài Tổng tư lệnh và ngài Tham mưu đã dặn, không thể cho ai đi theo. Tuyệt đối bí mật.

– Được!

Kim đợi Lùng dặn phỉ rồi đi. Nói khai hội tổng tấn công, Lùng khấp khởi mừng thầm. Máu ham chiến bốc lên trong người làm hắn quên cả sợ hãi. Còn Kim mừng là đã điệu hổ ly sơn. Anh mừng hơn là trước kia, khi ở Khâu Vai, chưa từng gặp mặt Lùng bao giờ. Nếu gặp thì giờ đây đã chết dưới bàn tay hắn rồi.

Hai con ngựa sải dài trên đường. Con ngựa hồng của Lùng đi êm, thân uốn lượn như đợt sóng, cứ vượt lên. Lúc lúc Lùng phải dừng lại chờ Kim.

Con đường ngoằn ngoèo dẫn hai người đến một bản vắng. Kim, Lùng xuống ngựa, đi vào ngôi nhà một người Hoa. Ngôi nhà hai tầng to, tường đất dày, bên trong tối mờ mờ.

Kim đưa Lùng vào nhà, chỉ vào một người mặc áo da, đội mũ lông, đang nằm quay mặt vào tường hút thuốc phiện. Đôi ghệt để bên chân giường. Tiếng rít thuốc ro ro.

Kim đến phía sau lưng người đó, khẽ thưa:

– Thưa Trương tham mưu, ngài Lý Nhè Lùng đã đến!

Nghe nói, người đó quay ra, không hề ngồi dậy, chỉ hé mắt nhìn Lùng rồi ngoắt ngoắt ngón tay ra hiệu cho Lùng nằm xuống bên bàn đèn.

Thấy bộ điệu thật là đĩnh đạc, Lùng biết chắc là ngài đại diện quan trọng nên tháo giầy, từ tốn nằm xuống bên bàn đèn.

Vẫn không nói năng gì, ngài đại diện đưa dọc tẩu cho Lùng. Từ lúc đi đến giờ đã hết hơi thuốc, thèm quá, vớ được, hắn rít liền hai điếu. Sung sướng hít hơi xong. Lùng mới lễ độ thưa bằng tiếng Kinh:

– Thưa Trương tham mưu, nghe tiếng ngài đã lâu, nay tôi mới được gặp mặt, thật là vạn hạnh!

Hai người thay nhau hút thuốc một hồi rồi mới uống rượu, ăn cơm.

Trời sập tối. Căn gác xám dần và cuối cùng đen hẳn. Một ngọn đèn dầu lạc leo lắt cháy. Ngọn lửa bò bò trên miệng chiếc đĩa sành ám khói.

Đêm ấy, hai người nằm đàm đạo về thời thế, binh thư. Lùng cảm phục Trương tham mưu hiểu rộng, biết nhiều. Chắc ngài đã đọc vỡ trăm quyển sách binh thư Đông Tây, kim cổ.

Trong khi trò chuyện, ngài không quên hỏi Lùng về số phỉ của hắn hiện nay, cách bố trí nơi đóng quân. Ngài vạch chỗ này, chỉ chỗ khác, bổ sung cho hắn về những chỗ còn sơ hở, khiếm khuyết.

Một đêm sắp qua đi. Lùng vừa chợp mắt một lúc thì trời hửng sáng. Có tiếng vịt kêu quàng quạc. Lùng nhìn qua cửa ra sân. Hai người giết vịt nói chuyện với nhau bằng tiếng Kinh. Lùng nghi ngờ. Sao lại toàn người Kinh, Tày? Hắn nhìn lại Trương tham mưu. Ngài vẫn nằm ngủ. Tấm chăn kéo phủ lên đến ngực. Tiếng ngáy khò khò vọng ra.

Lùng khẽ tụt khỏi giường, xỏ chân vào đôi giày vải, vớ khẩu súng trên đầu giường, nhẹ nhàng lẻn qua cửa ra chái nhà.

Hắn đang định đến phía tàu, lấy ngựa chuồn thì một tiếng quát:

– Anh bị bắt rồi. Đừng chạy nữa!

Hai người ập đến vây lấy hắn, đem vào nhà.

Lúc này Trương tham mưu đã dậy, đứng lên ra lệnh:

– Anh đã bị bắt. Bây giờ để nhẹ tội, anh viết thư cho bọn ở hang, nói là các nơi phỉ đã thất bại, đã hàng, chúng phải quay súng đầu hàng bộ đội ngay. Chúng tôi sẽ cầm thư đến và thuyết phục chúng.

Hắn nghe lời răm rắp.

– Bây giờ anh đi theo chúng tôi. Nếu dân ở đây biết anh, họ sẽ đánh chết, vì thế anh phải hóa trang theo sự hướng dẫn của chúng tôi – Kim ra lệnh.

Ba con ngựa được dẫn đến. Lùng ôm lấy con ngựa hồng của mình, nói với nó như nói với người thân:

– Thế là từ nay ta phải xa mày, không được ngồi trên mình mày nữa rồi!

Hắn quay sang Trương tham mưu:

– Tôi bị bắt, không có đề nghị gì, chỉ xin các ông trả con ngựa này về nhà cho tôi.

Một lúc sau, người ta thấy một người khoác áo mưa, đầu đội mũ có trùm tai, mắt đeo đôi kính râm, ngồi trên mình ngựa. Có hai người đi theo. Chẳng ai nhận ra đó là Lý Nhè Lùng đang đi trước sự giám sát của hai chiến sĩ công an: Hoàng Trọng Kim và Vũ Đức Lạc.

*

Bắt xong Lý Nhè Lùng, Hoàng Trọng Kim nhận nhiệm vụ đi gặp Vàng Vạn Ly. Khi Kim đi, anh Thảo căn dặn:

– Cùng là tướng phỉ nhưng Lùng và Ly khác nhau. Phải đối xử khác. Thằng Lùng có nhiều tội ác, lại ngoan cố nên ta bắt. Còn thằng Ly có khả năng kêu gọi về được, ta áp dụng chính sách gọi nó về lương thiện làm ăn. Phải cộng tác chặt chẽ với Mã Chính Lâm. Lâm có uy tín với Vàng Vạn Ly lắm!

Kim sang huyện đội gặp Lâm.

Nhắc đến Ly, Lâm buồn. Anh biết rằng cha anh nắm được nơi ở và đã từng gặp Ly. Nếu cha anh bảo một tiếng thì Ly nghe ngay. Nhưng cha anh lại chỉ huy Ly, đặt kế hoạch cho hắn trốn tránh.

Kim, Lâm về Vần Chải.

Trong khi đó, tại một hang sâu thuộc khu rừng Vần Chải mênh mông. Vàng Vạn Ly đang đi đi lại lại đốc thúc phỉ xẻ gỗ đóng quan tài.

Cái hang thành một xưởng mộc. Quan tài đóng xong xếp thành từng đống trong góc hang. Từng thanh gỗ mới xẻ mùi hăng hắc, nằm la liệt quanh cửa hang. Từng cặp, từng cặp hai tên phỉ một đang xoay trần hì hụi xẻ gỗ.

Từ ngày theo ý kiến của Trương tham mưu, Vàng Chúng Dình ra lệnh cấm không cho phỉ cướp phá, giết người cướp của, Vàng Vạn Ly không dám cho phỉ công khai trắng trợn cướp phá. Hắn không biết làm cách nào kiếm miếng ăn nhanh. Cày cấy thì vất vả và lâu ăn quá. Cho phỉ về nhà thì mười đứa, chỉ trở lại ba bốn đứa, còn ở nhà với vợ hết. Vốn là một tay biết nghề mộc, Ly xoay nghề này. Hắn tính toán, trong lúc loạn lạc, những người dân quanh vùng bị đốt phá, chết chóc nhiều. Nhà cửa tuy bị đốt phá nhưng không ai dám làm lại, sợ bỗng dưng thành đống tro dưới tay bọn phỉ, mà không bị đốt cũng thành củi cho chúng sưởi mà thôi. Ai thiết làm nhà. Trong lúc chết chóc nhiều, làm quan tài là bán đắt nhất. Khối người dân bị giết đột ngột, bị chết vì bệnh tật và đói ăn. Họ sợ vào rừng lắm. Mà không vào thì kiếm đâu ra gỗ làm “áo”? Chỉ cần cho phỉ mang quan tài vào các bản bán là xong. Phỉ càng giết ngấm ngầm người, quan tài của hắn bán càng đắt.

Học Văn, Chúng Dình có hỏi đến, hắn nói là “tự cung tự cấp” được tiền nong, lương thực, càng được khen.

Mặt khác, phỉ cũng bị giết luôn trong các trận giao tranh với bộ đội, dân quân. Chúng bị chết, vất vào hang, vùi dưới đá mãi, bọn còn sống trông thấy cũng nản, cần phải có quan tài cho chúng.

Lại sắp tổng tấn công rồi, lớp này quân sĩ “hy sinh” nhiều, cần tấm “áo” tử tế cho chúng chứ. Đóng quan tài vừa có cái bán lấy tiền, vừa có cái cho mình khi chết, thật “nhất cử lưỡng tiện”.
Ly đi đi lại lại. Đầu trọc lóc. Bộ mặt dữ tợn. Cái mũi sư tử, đôi mắt xếch lúc lúc lại quắc lên tròn xoe. Ba chiếc kiềng bạc đeo trên cổ va vào nhau kêu lanh canh. Khẩu súng pọoc trễ bên đùi.

Những tên phỉ đang uể oải gò kéo những chiếc cưa nặng nề, thấy chủ tướng đi qua vội vờ hăng hái, kéo lấy kéo để. Vạn Ly đi xa, chúng lại bỏ của, ngồi tán gẫu, đánh bạc, chửi tục, ngáp dài than vãn.

Đi qua kiểm tra bọn phỉ một lượt, Vạn Ly về bên đống lửa, hơ tay sưởi.

Lâu nay, mối dây liên lạc của hắn với Mã Học Văn, Vàng Chúng Dình dường như bị đứt.
Nhiều lần hắn cho chân tay đi thăm dò nhưng không bắt được liên lạc với Dình…

Ly chỉ biết dẫn đứa cháu lần về nhà người anh họ, trước làm tổng giáp Phố Cáo, là Vàng Nhè Sỉ, hỏi thăm.

Về Vần Chải, Kim cho người đến Phố Cáo thăm dò. Biết Ly có thể về đó, Kim cho người nói với Sỉ, nhờ Sỉ khuyên bảo Ly trở về làng bản làm ăn, nếu không thì giúp cho ta bắt Ly.

Nhè Sỉ nhận lời. Nhưng khi gặp Ly, nghĩ đến tình anh em, họ hàng, hắn không khuyên Ly về hàng còn nói:

– Bọn chúng đã biết anh về đấy. Anh trốn ngay đi!

Ly và đứa cháu vội vã chạy trốn. Một đơn vị bộ đội thấy có bóng người chạy trong rừng, đuổi theo. Không kịp, các chiến sĩ liền nổ súng. Đứa cháu trúng đạn. Ly chạy thoát thân.

Từ đó, Ly trốn biệt trong rừng với bọn tay chân. Không ai biết nơi Ly ở, trừ người vợ hai là Sùng Thị Dính.

*

Kim tiếp tục suy nghĩ tìm cách gọi Ly trở về. Anh biết rất khó vì sau cái chết của đứa cháu, Ly như con chim bị đạn, luôn luôn đề phòng, anh không thể gặp trực tiếp như gặp Lùng.

Mã Chính Lâm gặp Sùng Thị Dính. Chị không ngờ con của Mã Học Văn, một người bề trên, ân nhân của chồng mình lại đến gặp. Chị vồn vã đón tiếp. Lâm ân cần hỏi thăm về sức khỏe của Ly, rồi thân mật nói:

– Chỗ người nhà, tôi xin nói thật với chị, sắp sửa bộ đội chúng tôi tấn công quét phỉ ở khu rừng núi Vần Chải này. Tôi lo cho tính mệnh của anh nhà lắm.

– Làm thế nào cứu nó được?

Sùng Thị Sính lo lắng hỏi. Từ ngày chồng dẫn phỉ trốn ở rừng. Chị sống bấp bênh, khổ cực quá. Tuy là người vợ hai, nhưng người vợ cả đã chết nên trăm sự dồn vào đầu chị. Những đứa con trai riêng của Ly cũng theo bố vào rừng hết. Nương bỏ hoang. Ngày ngày chị túi bụi với mấy đứa con nhỏ. Đã nhiều lần chị muốn khuyên bảo chồng về nhưng sợ về sẽ bị giết.

Bây giờ sắp sửa tấn công. Chồng có bị chết thì chị sống khổ cực đến bao giờ?

– Làm thế nào? – chị nhắc lại – Anh là người nhà, anh bày cho, tôi chẳng biết gì. Lâm bàn:
– Chỉ có cách chị vào rừng, tìm gặp anh ấy, khuyên anh về bản làm ăn thôi.

– Nhưng về, bộ đội bắt mất?

– Nếu bắt, tôi đã không nói trước cho chị biết.

Sùng Thị Dính nghe nói thấy hợp cái bụng mình.

Hôm sau, từ tờ mờ sáng, chị đã lên đường vào rừng tìm Ly.

Chị gặp chồng, nói lại lời Lâm, nhưng Ly không tin, nhất quyết không chịu về. Ly nói:

– Mày muốn tao về nhà ở với mày thôi. Tao chưa tin lời mày nói đâu. Về rồi chúng giết tao mất thôi!

Dính khóc, về nói lại với Lâm.

Kim, Lâm bàn bạc. Làm thế nào bây giờ? Lấy ai đi vào rừng gặp, nói cho nó tin? Lâm bàn với xã đội. Xã đội phó Sùng Dúng Lù xin đi.
Từ ngày Vàng Vạn Ly nổi phỉ, thu hút gần hết số dân quân theo hắn, Lù rất vất vả. Anh vừa lo giữ số dân quân còn lại không chạy theo phỉ, vừa vận động thêm người bổ sung cho dân quân. Nhiều người sợ chồng con đánh phỉ bị chúng giết, giữ chặt lại, giấu vào rừng. Lù dẫn quân đi đánh Ly nhiều phen, nhưng lực lượng yếu, chưa thắng được hắn.

Giờ đây, cần có người vào thuyết phục Ly. Lù muốn vào gặp Ly, khuyên bảo hắn. Nhưng liệu hắn có chịu gặp, có giết mình không? Phải khuyên Thị Dính cùng đi với mình. Nếu chị ta đi mới có thể gặp được hắn.

Được Dính nhận lời, sáng hôm sau Lù cùng chị đi vào rừng. Đến một chỗ vắng, Dính chỉ đường mòn rồi nói:

– Anh vẫn đem quân đánh nhau với nó, giờ tôi lại dẫn đến, nó chửi tôi. Anh vào một mình
thôi.

Không thuyết phục được chị nữa, Sùng Dúng Lù đành lần tìm vào hang Vạn Ly. Mấy tên phỉ gác cửa hang thấy Lù đến, xô lại điệu vào gặp Ly.

Lù bảo Ly đuổi hết phỉ ra, chỉ để lại mấy tên đang xẻ gỗ phía góc hang, rồi chuyện trò với
Ly.

Nghe Lù khuyên về hàng, Ly hỏi:

– Trước kia mày dẫn quân đi đánh tao, giờ sao lại khuyên tao về?

Lù nói ngay:

– Trước đây, chúng mày còn mạnh, biết có khuyên chúng mày cũng chẳng về, tao cũng không biết chính sách khoan hồng của Chính phủ. Giờ đây, tất cả các tên chỉ huy của chúng mày bị bắt rồi. Các nơi khác tan rã, về hàng hết rồi. Mày định một mình chống cự với quân Chính phủ đông như kiến hay sao? Mã Chính Lâm nhờ tao nói với mày, mày về đi!

Vàng Vạn Ly đăm chiêu:

– Mã Chính Lâm gọi tao về à? Hôm vừa qua, vợ tao nó cũng nói, nhưng tao chưa tin. Giờ mày cũng nói thế. Được, để tao về xem sự thể ra sao. Xem chúng mày nói có thật không?

Ly dặn bọn phỉ ở lại canh gác hang rồi theo Lù về bản.

Ngay sau khi Dúng Lù đi gọi Ly, Mã Chính Lâm cử người quét tước nhà cửa sạch sẽ.

Gần tối, Ly về đến nhà. Thấy nhà cửa sạch sẽ, hắn ngạc nhiên lắm. Từ khi chạy vào rừng chỉ huy phỉ, Ly cứ đinh ninh nhà mình không bị đốt thì cũng bị phá. Giờ đây, nhìn nhà cửa vẫn tươm tất, hắn tin lời vợ và Lù.

Mã Chính Lâm đón Ly, chuyện trò, Ly hết lời thăm hỏi Học Văn. Đêm ấy, nằm bên Ly, Lâm khuyên bảo và nói:
– Anh về, tôi sẽ bảo đảm hoàn toàn tính mệnh cho anh.

Sớm hôm sau, nghe lời Lâm, Ly xin dẫn Dúng Lù và dân quân vào rừng. Đến hang, hắn tập hợp bọn phỉ, khuyên bảo, giải tán cho chúng về làng bản làm ăn.

Ly thu tất cả súng của phỉ, nộp cho dân quân mang về.

© Đạo Sĩ Chăn Gà

😍😍Nếu bạn thấy nội dung này có giá trị, hãy mời bần đạo một ly cà phê nhé!😍😍

Cuộc chiến đấu bảo vệ Đồng Văn