Mã Chính Minh về đến địa điểm bí mật, gặp ông Thảo báo cáo tình hình. Trong khi chờ trở lại hang, Minh về thăm nhà.

Thấy con đi mấy ngày liền không về, Mã Học Văn lo lắng hỏi:

– Mấy hôm nay con đi đâu?

Biết trả lời sao đây? Minh tiếc là hôm đi không đánh lạc hướng cha trước. Nhưng rồi một ý nghĩ vụt đến. Minh trả lời cha:

– Mấy ngày qua con đi tìm bọn Lý Nhè Lùng, Vàng Vạn Ly, Giàng Sè Páo để bàn bạc với chúng xem nên hành động thế nào?

Mã Học Văn hỏi ngay:

– Thế con có gặp bọn thằng Lùng, thằng Páo không? Còn thằng Ly thì cha vừa gặp nó xong!

– Cha gặp nó ở đâu?

Mã Học Văn nhìn con, bộ mặt già, dày dạn chinh chiến bỗng tươi hẳn lên:

– Cha gặp nó ở rừng Vần Chải. Chà, mấy lần cho người đi lùng mới gặp được nó.

– Binh lực nó thế nào, cha?

– Cũng khá. Nó đang chờ lệnh của Vàng Chúng Dình thì nổi lên. Thế con gặp Lùng và những tên khác, tình hình chúng ra sao?

– Cũng tốt ạ! Hiện nay Lùng cho quân sĩ án binh bất động, chờ ngày khởi công. Lùng trách cụ Hoàng là không thấy liên lạc với người Mỹ, miền Nam gì cả. Vũ khí, quân lính chẳng thấy đâu. May sao con đến kịp chứ không nó trách cả cha. Con phải nói cho hắn biết là tình hình đi lại hiện nay rất khó khăn, cha già yếu nên cho con đi thay gặp chúng. Còn Giàng Sè Páo, con không gặp được. Nó trốn trong rừng kỹ quá. Với lại, thằng Páo đâu cũng còn ít quân. Lý Nhè Lùng thì hăng hái, ngày đêm chiêu binh mãi mã, chờ lệnh Dình là kéo quân đi ngay.

Mã Học Văn hài lòng, nhưng băn khoăn:

– Con có gặp thằng Mã Chính Lâm đâu không?

– Không, con không gặp nó, vả lại, gặp nó cũng vô ích, nó kiên quyết theo cách mạng lắm! Hiện nay nó đang dẫn bộ đội, dẫn quân đi tiễu phỉ!

Nét mặt Văn đang vui, bỗng sa sầm hẳn lại:

– Cha thật đau lòng. Thằng Páo, thằng Ly là chân tay thân tín của cha. Thằng Ly là con người bạn thân của cha. Thế mà thằng Lâm cứ nghe lời bọn Cộng sản, truy đi lùng lại. Cha đã bảo nó nhiều lần nó không nghe, chả lẽ lại giết nó. Nó cứ thoái thác. Nó đi truy lùng nhưng rồi tránh bọn chúng ra cũng được chứ sao? Đằng này, thấy nó hăng hái lắm. Con là anh, con khuyên bảo nó sáng mắt ra, cuối cùng nó cứ nhắm mắt làm liều thì cha sẽ ra tay… Nó không thoát khỏi bàn tay trả thù của cụ Hoàng đâu! Cha cũng lo cho nó lắm. Ôi, con với cái, sinh nó ra, nuôi dạy nó rồi nó phản mình, cái thời…

Minh nói sau một tiếng thở dài:

– Con cũng khuyên nó nhiều lần, nhưng nó kiên gan lắm.

– Một mũi mác, một viên đạn nào đó có ngày kết liễu đời nó. Nhiều lúc, cha thấy nó đi vào nơi phục kích của quân ta mà lòng lo lắng. Chả lẽ cứ ngồi nhìn bọn chân tay của mình giết con mình. Nhưng biết làm thế nào? Cha thay cụ Hoàng cáng đáng mọi công việc, rửa mối thù của ông, giành lại ruộng đất, quyền lợi của ta đã bị mất cơ mà?

Văn thở vắn than dài cho số phận của mình, cho thời cuộc và nỗi khó khăn hiện nay. Bỗng nhớ ra việc hệ trọng, Minh chợt hỏi:

– Lâu nay cha có nhận được chỉ thị gì của cụ Hoàng không?

– Có, cha vừa nhận được lệnh của cụ Hoàng. Cụ lệnh cho chúng ta phải gặp Vàng Chúng Dình, bàn bạc với hắn, định ngày nổi lên lần thứ hai ngay. Đã lâu, quân ta chán nản, không chịu được cảnh thiếu thốn, bỏ về nhiều. Hơn nữa bọn Vù Mí Kẻ, Phạm Minh Đăng lại vận động dân Mèo ghê lắm. Bọn dân nghe theo lời chúng, khuyên chồng khuyên con trở về, không chịu tiếp tế cho ta, đi tiếp tế cho Cộng sản thì rồi việc lớn chẳng thành.

Chí Song, Chí Ân vừa gặp cha, họ cũng đang tìm cách bắt liên lạc với Dình.

Nghe thấy tin ấy, Minh lo lắng. Chờ trời tối, Minh phóng ngay ngựa về Phó Bảng bí mật gặp ông Thảo.

*

Hoàng Trọng Kim và Vũ Đức Lạc đang hí húi làm mấy bài tính. Nét mặt người nào người nấy đăm chiêu, nhăn nhó, trông đến khốn khổ. Kim cứ lặp đi lặp lại câu than:

– Khó quá, khó quá! Bắt thằng Tráng Xéo Khún còn không vất vả bằng làm một bài toán thế
này!

Lạc thì mồ hôi mồ kê toát ra:

– Khổ quá. Mở ngoặc, đóng ngoặc, cộng, cộng thành cộng, trừ cộng thành trừ, cứ rối tinh lên. Sau này máy móc hiện đại, rồi mấy thằng ở “u tì quốc” chúng mình đến xin về nhà đuổi gà cho vợ mất thôi!

Bỗng nhiên hai người nhớ đến “thầy giáo” của họ. Từ hôm Nghĩa vào hang đến giờ, họ luôn thấy nhớ. Ngày mới công tác cùng nhau, họ chỉ thấy Nghĩa là người đồng chí, người đi trước, nhưng sống lâu với nhau họ mới thấy đó còn là người anh, người thân trong gia đình.

Từ hôm Nghĩa đi đến giờ, mấy bài toán họ đã làm xong, nhưng không có người chấm. Họ chuyền nhau xem, tự chấm lấy. Thỉnh thoảng, khi nào thấy anh Thảo rỗi thì lên hỏi. Anh vui vẻ chỉ bảo và rất khuyến khích việc học hành của họ.

Cũng từ hôm Nghĩa đi, Lạc nhận Kim làm “thày” về nghiệp vụ. Cái món này cũng đau đầu. Sưu tra, hiềm nghi, cơ sở, chuyên án… bao nhiêu thứ. Dẫu sao, Kim cũng đã có kinh nghiệm. “Học thày không tày học bạn”. Lạc vẫn coi đó là một phương châm quan trọng.

Cửa mở, Phạm Minh Đăng bước vào, reo lên:

– Hay, hay, các ông cho mình học với! Ở trên này, mình còn u tì hơn các ông nhiều.

– Ông đi đâu mấy hôm nay thế?

– Minh đi xuống xã, “ba cùng” với… phỉ.

– Có chuyện gì hay không?

– Hay lắm, nhiều chuyện hay lắm. Ở đây đã mười năm mà có nhiều chuyện bây giờ mình mới hiểu. Người dân Mèo tốt quá. Họ nghèo khổ, bị bọn thổ ty áp bức, lung lạc nhiều quá rồi. Sợ khí thế bà con cao lên, bọn “giấu mặt” tung tin: nào có ma đón đường, nào có hổ thọt về. Ai đến vận động bọn chúng đi họp, chúng thả chó ra cắn. Đến là vất vả. Được cái bà con tố cáo chúng rất hăng. Ngay cả ông Chủ, cũng tố Hoàng ghê lắm. Ông dám chửi thằng anh trai, nói với chúng mình: “Các anh ăn ở với chúng tôi tốt quá! Còn thằng anh tôi, nó độc ác như con hổ thôi, tình nghĩa máu mủ gì!”.

– Có nhiều tên phỉ về đầu thú không?

– Có, nhiều tên thấy mình đến nhà nó, đối tốt với gia đình, cho lợn ăn, cho con gạo, bảo vợ nó đi khuyên chồng về. Nó thấy mình nhân đạo nên nó vác súng về.

Đã đến giờ họp với anh Thảo. Ba người lên ngôi nhà tài chính. Sau khi thông báo tin tức về Vàng Chúng Dình, anh Thảo nói:
– Bộ chỉ thị phải bắt Vàng Chúng Dình ngay. Để lâu không lợi. Đi vào kế hoạch cụ thể, có một vấn đề đặt ra, ta nên bắt Dình trước hay bắt bọn chân tay trước? Các cậu bàn bạc xem.

Các chiến sĩ cùng phân tích. Kim nói, phải bắt Dình trước, vì bắt chân tay trước, thấy động, Dình chuồn ngay. Hơn nữa, Song, Ân đang tìm cách liên lạc với Dình, không bắt ngay, rất bất lợi cho ta. Lạc nói phải bắt bọn chân tay trước, vì bắt Dình, bọn chân tay chạy hết, lực lượng lớn còn lại vẫn chống ta.

Bàn đi tính lại, cuối cùng anh Thảo nói:

– Theo tôi, bọn phỉ luôn luôn có tư tưởng phục tùng cá nhân, bắt thằng cầm đầu trước, những tên khác sẽ tan rã. Nhưng nếu biết tên chỉ huy bị bắt, chúng trốn hết. Vì thế ta phải bắt song song. Bắt bọn chân tay cùng thời gian với bắt Dình. Nghĩa là thời gian sát nhau, bí mật hoàn toàn.

Đăng đề nghị:

– Theo tôi, ta phải bắt ngay lực lượng tiếp viện của Vàng Mí Va.

– Nên giao việc này cho ai?

– Mã Chính Minh.

– Được!

Các chiến sĩ chia tay anh Thảo về các địa bàn.

Nhận lệnh, Mã Chính Minh dẫn ngay một toán dân quân, đóng giả phỉ, bí mật phục kích ở biên giới.

Vàng Mí Va dẫn toán phỉ Trung Quốc, mặt mày hốc hác, quần áo bẩn thỉu, lôi thôi, kéo vào biên giới. Toán phỉ đang đi thì thấy toán phỉ Mèo phía trước nhấp nhô, Va cho phỉ nấp vào khe đá quan sát. Nhận ra Mã Chính Minh, chỉ huy toán phỉ Mèo, hắn tập hợp phỉ, lũ lượt tiến đến phía toán của Minh.

Bọn chúng đang tiến, bỗng nghe phát súng hiệu nổi lên, dân quân mai phục từ hai bên núi ập ra tóm chúng trói gọn.

Va ngơ ngác không hiểu ra sao, kêu:

– Bắt nhầm rồi, chúng tôi là quân tăng viện đây.

*

Một đêm trăng sáng, Trần Tấn Nghĩa rủ Vàng Chúng Dình lên đỉnh núi. Ngước mắt lên trời, Nghĩa nhìn đăm đăm vào một chòm sao lấp lánh trên đầu, ngắm nghía hồi lâu rồi nói với Vàng Chúng Dình:

– Ngài nhìn kỹ chòm sao trên đầu. Đấy! Đấy! Ngài có thấy một ngôi sao sáng ngời lên giữa các chòm sao như bụi vây xung quanh không? Đấy, đấy! Đấy là sao chiếu mệnh của cụ Hoàng ta. Phải rồi, kim, mộc, thủy, thổ… phải rồi, đúng sao chiếu mệnh của cụ Hoàng. Còn chòm sao xung quanh là địch quân. Địch quân đang suy, Lão quan đang vượng. Cứ xem điềm này thì cụ Hoàng sắp lấy lại được cơ nghiệp, địch quân sẽ bị quét sạch khỏi đất Đồng Văn đến nơi.

– Đúng rồi, đúng rồi – Dình ngửa cổ nhìn trời – Chà, sáng quá. Thế ngài xem sao chiếu mệnh của tôi đâu?

Nghĩa hướng về phía bắc, nhìn kỹ một hồi, rồi chỉ ngay vào một ngôi sao sáng nói:

– Kia, ngài sinh ra ở phương bắc, ngài tự là Hữu Tài, ngài có tài nhưng chưa có dịp phát huy hết tài của mình ở Tổ quốc, còn mai danh ẩn tích ở đây. Vì thế, sao chiếu mệnh ngài đang ẩn kín. Hôm nọ tôi đã xem thấy mờ lắm, nhưng ngày càng sáng dần, sáng dần. Chỉ nay mai sẽ sáng vượt lên trên các ngôi sao khác. Tài năng của ngài sắp được thi thố rồi.

– Tôi chỉ mong được xông pha giữa trận tiền, có chết cũng cam lòng, chứ cứ ru rú ở hang thế này buồn bực lắm.

Nghĩa quay về hướng nam, chỉ vào một ngôi sao sáng nói:

– Kia là ngôi sao chiếu mệnh của tôi. Cũng như ngài, sao chiếu mệnh tôi đang từ từ sáng lên. Chỉ mai kia thôi, tôi cũng được phỉ chí tang bồng, bõ những ngày âm thầm chực chờ như thế này.

Thế là ngài ở bắc xuống, tôi ở nam lên, chúng ta gặp nhau ở đất Đồng Văn này cùng mưu việc lớn. Xem thiên văn, tôi thấy thời cơ đã đến, ngày mai ta phải xin âm dương xem ý trời. Ngài thấy thế nào?

– Phải! Tôi mong ngóng bấy lâu nay!

Hai người xuống núi. Những làn gió lạnh thổi hun hút. Những đống lửa bọn phỉ đốt sưởi nhập nhoè trong đêm. Tiếng khèn từ chân núi vi vút bay lên, ai oán.

– Sao giữa nơi đóng quân của ta lại có tiếng khèn? Thưa ngài ! – Trương tham mưu ngạc nhiên
hỏi.

Vàng Chúng Dình cau có:

– Một đứa nào nhớ nhà thổi đó thôi. Tôi nghe thấy những giai điệu buồn lắm. Phải ra lệnh cho tên này không được thổi nữa thôi. Ngài có nhớ chuyện tiếng địch Trương Lương hồi Hán Sở tranh hùng không?

– Tôi có nhớ. Chà, tiếng địch phá tan đoàn quân bách chiến bách thắng của Hạng Vũ. Nguy hiểm thật. Ngài là nhạc sĩ. Chắc ngài lấy làm tự hào với truyền thống âm nhạc độc đáo của dân tộc ngài lắm nhỉ? Còn tôi, tôi yêu âm nhạc dân tộc nhưng cũng mê nhạc mô-đéc, nhạc za, suynh của Mỹ quốc lắm.

Liên bang Mẹo được thành lập, tôi xin sáng tác bản “Quốc ca” cho liên bang.

Trên đường đi, Nghĩa lại cao giọng bàn bạc về lễ, nhạc của Trung Hoa cổ. Dình lấy làm tương
đắc.

Về nằm trong hang rồi, Nghĩa bấm bụng cười thầm. Anh thấy những chuyện ở đây lạ lùng quá. Anh cũng không thể giải thích được tại sao, giữa thời đại khoa học, thời đại của tên lửa, du hành vũ trụ, người ta đang đi lên cung trăng, thế mà ở đây tên Dình lại tin vào số mệnh, vào thuật âm dương, số tử vi, sao chiếu mệnh? Mà anh, theo chủ nghĩa khoa học nhất, lại đang phải nói về những điều mê tín dị đoan nhất. Sự thật này về kể với người miền xuôi, chắc chẳng ai tin, cho là bịa đặt, “Cứ như chuyện thời Tam Quốc”. Biết làm thế nào? Lạ thật! Khi kẻ thù còn mù quáng, mê tín như thế, ta phải lợi dụng ngay óc tối tăm của nó chứ sao?

Sáng hôm sau, Trương tham mưu lại đặt lễ trên bàn thờ, khấn bái xin âm dương. Khi đồng tiền nằm yên trên mặt đĩa, ngài reo lên:

– Thời cơ đã đến, thời cơ đã đến rồi! Trời cho ta lập công rồi. Ngài xem đây, ngài xem hai đồng tiền đây!

Sau khi giảng giải cho Dình về ý trời báo ứng qua hai đồng tiền, Trương tham mưu đề nghị:

– Bây giờ ta phải chuẩn bị dấy binh. Trước hết phải gửi ngay lệnh chiêu tập các tướng lĩnh từ các nơi tập trung về chỗ hợp quân.

Sau một hồi bàn bạc, Trương tham mưu nhận thảo lệnh. Ngài thảo rồi đọc cho một tên thư lại
viết:

Bộ Tổng tư lệnh
Quân đội Đồng Văn tự trị
—O—

Lệnh cho các tướng chỉ huy quân đội Đồng Văn tự trị!

Lực lượng của ta đã chuẩn bị đầy đủ, lại được ngài trung tướng họ Trương, đại diện của Tổng thống Ngô Đình Diệm và của Mỹ quốc ra làm tham mưu cho ta, ta xem thiên văn, ý trời đã cho ta khởi binh, ta quyết định đầu tuần trăng này khai hội để mở đợt tấn công.

Vậy lệnh cho các tướng chỉ huy bí mật về khai hội. Trong khi khai hội, tất cả các nơi phải án binh bất động, canh phòng nghiêm mật. Về nơi khai hội phải bí mật, đề phòng địch quân đánh úp.

Ta cử người đến đón các vị về địa điểm. Nhận lệnh này, các vị theo người liên lạc về ngay! Thiên cấp, vạn cấp!
Tổng tư lệnh quân đội Đồng Văn tự trị,
VÀNG CHÚNG DÌNH.

Vàng tổng tư lệnh lấy bút lông ký vào bản lệnh rồi đưa Trương tham mưu cử người mang đi. Hôm sau, Minh đến. Trương tham mưu nói với Chúng Dình:
Tôi xin được đích thân chuẩn bị việc này. Mã tráng sĩ cho biết Mã lão tướng đã chuẩn bị địa điểm kín đáo rồi. Vậy ngài cho tôi về gặp Mã lão tướng để bàn bạc. Sau đó, chúng tôi sẽ đón ngài đến nơi khai hội ngay.

Dình mừng rỡ nhận lời. Hắn làm bữa tiệc lớn tiễn chân hai người, lưu luyến chia tay ngài tham mưu thân tín.

© Đạo Sĩ Chăn Gà

😍😍Nếu bạn thấy nội dung này có giá trị, hãy mời bần đạo một ly cà phê nhé!😍😍

Cuộc chiến đấu bảo vệ Đồng Văn