Hôm rồi ngồi cafe với chú Lê Vũ, chủ nhân của blog Như là 1 giấc mơ trên My.Opera và Bình Địa Mộc trên WordPress, được chú chia sẻ một số điều về tình hình Campuchia. Với con mắt tinh tường của một người chiến sỹ trinh sát nhiều năm sống chết trên chiến trường K năm nào, lại có nhiều mối quan hệ trong giới quân đội nên những nhận định của vị blogger “già” này rất chân thực. Năm ngoái, khi tình hình tại Campuchia có nhiều diễn biến phức tạp, chú Lê Vũ cũng đã đích thân tìm về “nơi xưa kỷ niệm” để tìm hiểu thêm. Nhân tình hình phức tạp tại Campuchia vốn có khả năng ảnh hưởng trực tiếp tới mối bang giao giữa 2 nước Việt Nam – Campuchia, nhân những bài viết của ông Lê Hiếu Đằng thời gian gần đây gợi nhớ đến những phát ngôn và hành động huênh hoang, lấc cấc của tay chính trị gia Sam Rainsy, nhân một số thông tin sai lệch về lịch sử trong mối quan hệ giữa 2 nước được khởi phát ngay từ các diễn đàn trong nước, tôi xin giới thiệu với các bạn đọc những nhận định của chú Lê Vũ về tình hình chính trị Campuchia (sau chuyến đi năm ngoái), những kỷ niệm thời chiến trên đất Campuchia, đã được chia sẻ trên blog Như là 1 giấc mơ.

☺☻☺

1. Campuchia – như đã viết sau chuyến đi năm ngoái, là mảnh đất màu mỡ của đám xôi thịt chính trị. Mốt thời thượng của giới chính khách mị dân là xách động cổ xúy chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi – đồng nghĩa với việc bài xích / phỉ báng VN. Điều lạ lùng nhưng sẽ không khó hiểu (nếu nghĩ sâu) là: Các đảng phái (dù đối lập – đối địch nhau) đều ít nhiều nhận sự tài trợ / ủng hộ chính trị, kinh tế.. của Trung Quốc. Có những đảng xuất thân là con rơi của chủ nghĩa thực dân cũ / mới (Pháp, Mỹ) nhưng vẫn hau háu hóng mỏ đớp mồi từ Bắc Kinh. Rõ ràng, đối tượng mà các đảng phái kia nhắm đến / hướng tới không hề vì nền dân chủ của đất nước Chùa Tháp hoặc sự chấn hưng phồn thịnh cho xứ sở Angkor mà chỉ vì cái DANH & LỢI của đảng mình. Họ tìm mọi cách bôi nhọ VN, đổ thừa mọi tệ nạn xã hội, tồn tại yếu kém hiện nay của CPC cho VN. Thậm chí, họ dựng đứng nhiều câu chuyện về “Thảm sát, hành quyết tập thể” do bộ đội VN tiến hành trên đất CPC từ 1978 – 1989. Tất cả các đảng, trừ CPP – đều nhất loạt đồng thanh ra rả như vậy suốt mấy năm qua. Nhiều tờ báo (được nước ngoài tài trợ) in 4 màu rất đẹp, được phát miễn phí khắp thị thành đến miền thôn quê heo hút. Hầu như bất cứ công sở, trường học, bệnh viện, siêu thị, quán bar, khách sạn nào trên khắp CPC cũng đầy rẫy những tờ báo bôi nhọ, vu khống VN.

Trong khi đó đảng CPP cầm quyền thì sa đà vào hối mại, tham nhũng, lộng quyền, tha hóa. CPC giống VN hiện nay ở chỗ: Ai lắm tiền thì có chức vụ/quân hàm. Một số tướng lĩnh của CPC (nay là đảng viên CPP) vốn là chỉ huy của Sê-rê-ca, Funcipec trước kia. Một số khác là thành phần bất hảo, đầu trộm đuôi cướp, buôn lậu, thầu gái..

Ở CPC, ai có thiện cảm với VN thì phải cố dấu để được yên thân / bảo toàn mạng sống. Nhất là ở các đô thị lớn.

Đảng Cứu nguy dân tộc CPC ra đời từ ý tưởng ‘phục quốc’ của đám cựu hoàng hủ bại với sự đỡ đầu của một số phần tử diều hâu dưới thời tổng thống Sarcozy. Sarcozy rơi vào sọt rác thì họ quay sang khẩn nài van vỉ Trung Quốc. TQ chơi ván bài đa đảng ở CPC với mục đích dùng các đảng phái này khống chế / kìm hãm lẫn nhau để cuối cùng, tất cả đều rơi vào thế làm tay sai cho chủ nghĩa bành trướng để Bắc Kinh khai thông hành lang thọc sườn ở Đông Nam Á (chia cắt Myanma, cô lập Thái Lan, thao túng Lào & làm chủ CPC)

Ở Hà Nội, đám con ông cháu cha tụ tập nhau đú đởn trên blog An Hoàng trung tướng. Từ năm 2010, chúng rêu rao: “Thông tin về các vụ thảm sát hồi 1977, 1978 ở Ba Chúc, Thoại Sơn.. là bịa đặt. Thực chất, các vụ thảm sát đó đều do bộ đội VN cải trang làm lính Polpot để tàn sát dân thường nhằm kích động dư luận trong nước để phát động cuộc chiến tranh xâm lược CPC với mục đích cướp bóc tài nguyên, lúa gạo để cứu chế độ ngắc ngoải do sai lầm của Lê Duẩn, Trường Chinh..”

Liệu có tình cờ, ngẫu nhiên trùng hợp với luận điệu của Bắc Kinh mớm lời cho đám ‘Cứu nguy dân tộc CPC’ sủa trên đất Kh’me? Tôi đồ rằng, có mối liên hệ mơ hồ nhưng mật thiết gắn bó giữa đám COCC Hà Nội với các thế lực hắc ám ngoại bang.

Trở lại vấn đề. Dù sân khấu chính trị CPC có diễn vở gì thì thực chất đời sống chính trị / xã hội của đất Angkor là KHÔNG THỂ ĐẢO NGƯỢC. Tức là, đảng CPP vẫn tiếp tục nắm thế thượng phong (dù hiện thời tạm sa sút, thất thế) bởi CPP là đảng duy nhất có công cứu dân tộc Kh’me thoát khỏi bàn tay diệt chủng của chủ nghĩa Maois. Dân CPC dù còn nhiều hạn chế về thông tin nhưng trong sâu thẳm tiềm thức của ký ức bất tử thì bộ đội VN, nhân dân VN là vị cứu tinh của dân tộc / đất nước họ. Tạm thời, 1 vài bộ phận dân cư còn ít nhiều ngộ nhận, bị đầu độc, xuyên tạc hoặc bị đồng tiền (mua phiếu bầu) làm mờ mắt. Nhưng chắc chắn, những gì là CHÂN GIÁ TRỊ sẽ trường tồn, bất tử.

Đáng lo ngại nhất hiện nay là nạn đầu tư chui của Hoa kiều ở CPC. Nó ngấm ngầm, âm thầm chi phối thao túng đời sống kinh tế (thiên về tiêu xài chụp giật) của xã hội thị thành CPC. Đa số tướng lĩnh quân đội / cảnh sát CPC đều ‘mang ơn’ các chú Chệt tốt bụng đã tài trợ, ủng hộ, lobby cho họ nắm ghế. TQ hầu như kiểm soát hoàn toàn hệ thống năng lượng (thủy điện, nhiệt điện, xăng dầu, khí đốt) – Giao thông vận tải & Ngân hàng, tín dụng. Các công trình hạ tầng giao thông giáp biên giới CPC – VN đều do TQ đầu tư. Quan sát kĩ, nó như những mũi dao chọc vào sườn Tây Nam đất Việt 1 cách hiểm ác.

Trong con mắt cảnh sát Phnompenh, mắt xanh mũi lõ & Hoa kiều là công dân hạng 1. Kh’me là công dân hạng 2 còn dân VN là công dân hạng 3,5 (Chó cắn dân Việt thì chủ chó chả phải chịu trách nhiệm gì nhưng nếu người Việt đánh con chó thì cảnh sát bắt bỏ tù ngay trong khi cũng con chó đó, nếu cắn mắt xanh mũi lõ hoặc Hoa kiều thì chủ chó bán nhà mà đền e chưa đủ).

Tóm lại, nước ta – ta giữ. Hàng xóm làm gì là quyền của họ. Cầu mong quan chức VN khi nghĩ về xứ sở Ăngko thì hãy dành 1% liên tưởng đến an nguy vận nước chứ không chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ về gỗ trắc, gõ đỏ, giáng hương, cẩm lai, cao su, đá quý. Tôi biết, nhiều quan chức miệt mài công tác trong các casino, tửu điếm, nhà hàng & biệt điện xa hoa bên ấy. Chả biết “Họ” nghĩ gì?

Tựa như đám rận ở VN: “Biểu tình chửi Trung cộng là cách biểu thị lòng yêu nước (Mỹ)”, ở CPC, để tỏ ra yêu nước (Tàu) – các đảng xôi thịt xài chiêu bài “Bôi đen VN”. Đảng nào chửi càng khéo, réo thật hay với công suất lớn thì thủ lĩnh của đảng càng mập mạp phủ phê các nguồn tiền tài trợ từ TQ, Pháp, Mỹ. Nhưng xin đừng quá lo bởi tướng lĩnh CPC đa số đều dưới chuẩn lính tráng. Nó chả hơn gì các trưởng ấp VN vì đa số chả biết đọc bản đồ, lên kế hoạch tác chiến.
2. Sam Rainsy đích thân đi nhổ cột mốc trên biên giới VN – CPC, sau đó đưa các con sang Mỹ tị nạn rồi trở về CPC thành lập đảng ‘Cứu nguy dân tộc CPC’, nay đổi tên thành đảng ‘Cứu quốc CPC’ với sự đỡ đầu của các phần tử diều hâu ở Mỹ – Pháp – Úc. “Đảng cứu quốc CPC” thực ra chỉ là 1 nhúm tàn dư của Lon Nol, Xiric Matac cùng đám cựu hoàng quen thói ăn chơi sa đọa, trụy lạc trác táng của thời hoàng kim Norodom Sihanouk. Chúng không có tôn chỉ chính trị, quan điểm lập trường gì. Ai có tiền là chúng thờ. Năm 1970, Lon Nol đảo chính lật đổ Sihanuck theo lệnh Mỹ. 5 năm sau đó (1970 – 1975), CPC chìm trong máu lửa, đói khát, dịch bệnh. Chúng cho ngụy Sài Gòn đưa quân qua càn quét các căn cứ bộ đội ta trên đất CPC, B52 của Mỹ rải thảm dày đặc sâu vào đất CPC 50 km gây ra cái chết cho hơn 85.000 dân thường, tàn phá hàng ngàn phum sóc thị trấn. Đổi lại – Lon Nol được quan thầy Mỹ bảo kê cho làm thủ tướng.

Sau 1975, Polpot truy sát tận diệt Lon Nol cùng đám cựu hoàng Sihanouk. Bọn chúng chạy tứ tán sang Mỹ, Trung Quốc tị nạn. Mỹ không muốn CPC rơi hẳn vào tay Trung Quốc nên cố nuôi dưỡng đám tàn quân Lolnon. Nhờ nhiều tiền nên Sereca (cánh quân sự của Lon Nol) chiêu mộ được khá nhiều lính đánh thuê (có cả người Việt từ các trại tị nạn ở Thái Lan, Úc, New Zealand..). Tuy nhiên, bọn này chỉ giỏi diễu võ dương oai trên đất Thái chứ không làm nên cơm cháo gì. Sau 1979 (VN giúp CPC khỏi họa diệt chủng), Mỹ tăng cường viện trợ (năm 1982 là 200 triệu usd) cho Sereca trong khi Trung Quốc nỗ lực hết mình nuôi nấng Polpot. Sereca bắt tay với Funcifec (đám cựu hoàng) rồi sau đó liên minh với Polpot để thành lập chính phủ 3 phái chống VN dưới sự chỉ huy chung của 2 ông chủ (Trung Quốc & Mỹ).

Sam Rainsy tuy là dòng dõi hoàng tộc nhưng lại khoái kết giao với tàn dư hậu duệ của Lon Nol, khác với anh mình (Ranarit) là thờ Pháp & Trung Quốc – Sam Rainsy thờ Mỹ. Hunsen theo đường lối dân tộc, có khuynh hướng ôn hòa, thân VN nên trở thành đối tượng công kích của những thế lực hắc ám quen thói liếm giày ngoại bang để vinh thân phì gia.

Kết quả bầu cử QH CPC vừa qua phản ảnh sức mạnh đáng sợ của đồng tiền. Đảng Cứu quốc CPC của Sam Rainsy có kết quả bứt phá nhờ nỗ lực ‘Trở lại châu Á’ của Obama. Một phần cũng nhờ sự thối nát, tham nhũng của quan chức chính phủ Hunsen khiến dân chúng bất mãn, chán ghét.

Quân đội tiến vào thủ đô! Xe tăng tràn ngập phố phường! Đó là chuyện tất yếu của những nước chậm phát triển mà ‘dân chủ hóa kiểu Mỹ’ (đa đảng, đa nguyên). Chưa có 1 quốc gia nào GDP đầu người < 10.000 usd/năm mà đa nguyên đa đảng êm thấm hoặc có dân chủ thực sự. “Chúng mày cứ bắn giết nhau đi. Bao nhiêu người chết – tao chẳng quan tâm. Việc tao cần là bán vũ khí” – Đó là đạo dức của Mỹ. “Châu Á là của Trung Quốc. Mỹ đi chỗ khác chơi!” đó là lý lẽ của chú Tàu. Tuy nhiên, quân đội này sẽ chiến đấu vì ai? Cho điều gì? Nguy hiểm ở chỗ, thành phần giới tướng lĩnh khá ô hợp, tối tăm & đáng ngờ. Nếu có biểu tình bạo loạn, sẽ có khả năng là các đơn vị quân đội nã đạn vào nhau để khơi mào cho cuộc nội chiến đẫm máu. Nhân dân chỉ là chiêu bài, là lá chắn chính trị của bọn bất lương. Hãy nhìn Ai Cập sẽ rõ.

3. Thảm sát, hành quyết tập thể ư?

Có đấy!

Đầu năm 1979, tiểu đoàn 14 Tây Ninh, đơn vị anh hùng lực lượng vũ trang, nổi tiếng gan lì, một chọi 100 thời đánh Mỹ đã dính 1 trận đau khiến toàn quân thời đó rơi nước mắt.

Bọn Polpot trà trộn vào phum khống chế dân để lập trận địa mai phục, dùng dân CPC làm lá chắn sống cho chúng. D14 có phần chủ quan (vì đã khá quen thuộc địa bàn) nên vào phum mà không triển khai đội hình tác chiến nên bị tập kích dồn dập. Đạn B40, B41 xé gió dội lửa vào đội hình chính, lựu đạn thủ pháo từ nhà sàn ném xuống như mưa, đạn nhọn bắn như vãi trấu.. Ngay những phút đầu tiên, D14 bị tổn thất nặng nề, mất quyền chủ động nên buộc bắn trả cầm chừng để rút ra ngoài.

Sau khi tập hợp được lực lượng, D14 tấn công vào phum. Diệt được hơn 30 tên Polpot, bắt sống khoảng 20. Nóng máu vì bộ đội bị hy sinh quá nhiều mà đám tù binh thì luôn miệng chửi “Kh’măng Duôn’ (Giặc VN) nên BCH D14 ra lệnh xử bắn tất cả.

Ngay ngày hôm sau, quân pháp mặt trận 719 về bắt toàn bộ sĩ quan của D14 đưa về biệt giam ở Đồng Pan (Tân Châu, Tây Ninh). Tòa án quân sự mặt trận kết án tử hình 5 người gồm: Tiểu đoàn trưởng (đại úy Hạnh), 2 tiểu đoàn phó, 2 đại đội trưởng. 14 người nhận án tù từ 15 năm đến chung thân.

Ai là bộ đội trên chiến trường K thời đó đều biết rõ chuyện này bởi sự việc ấy ảnh hưởng cực kì nghiêm trọng đến hình ảnh người lính tình nguyện Việt Nam chiến đấu vì nghĩa cử cao đẹp, bôi nhọ hình tượng anh bộ đội Cụ Hồ vốn được dân CPC kính cẩn gọi là “Bộ đội nhà Phật”.

Tình cảm nhân dân Campuchia dành cho “Đội quân nhà Phật”

Hồi đó đơn vị tôi ở cách D14 hơn 200km nhưng chỉ sau 1 tuần, các đại đội tập trung học tập về vụ án để tránh xảy ra những điều đáng tiếc tương tự. Bài học đó hoàn toàn không thừa bởi chiến thuật lấy dân làm lá chắn sống còn được bọn Polpot xài nhiều lần nhưng tuyệt nhiên bộ đội ta bình tĩnh đối phó, có chiến thuật hợp lý để bóc tung địch khỏi dân mà diệt, không gây thương vong cho bất cứ người dân nào. Điển hình là trận đánh phum Cà Chay (My mốt, Cong pong chàm), D304, đoàn 7702 bắt sống 32 tù binh, thu cả cối 60, 8 B41 & nhiều vũ khí khác mà không người dân nào thương vong. Cũng D304 đánh phum Tà Mau diệt được địch mà vẫn giữ an toàn tuyệt đối cho dân. Ở huyện Salong, Krochie, D301 bị tập kích ở phum Voat, Svoaichia. Dù bị động từ phút đầu, mất chỉ huy.. nhưng anh em cắn răng rút ra ngoài, không cay cú bắn trả, chấp nhận hy sinh để gìn giữ thanh danh cho quân tình nguyện.

Trước khi là trợ lý tác chiến, tôi là lính trinh sát nên đi nhiều biết lắm, được dự họp với nhiều cấp chỉ huy, được tiếp cận nhiều nguồn tin mật quý hiếm. Án lệ D14 là DUY NHẤT trên đất CPC từ 1978 đến 1989, dù sự nóng mặt sôi máu của chỉ huy D14 là hoàn toàn có thể cảm thông (trong số 20 tù binh bị bắn có lẫn 4 dân thường).

Trong số 5 sĩ quan bị tử hình hồi đó có 2 người đang được đề nghị phong tặng danh hiệu cao quý: ANH HÙNG LLVT! Không chỉ bộ đội QK7 mà hầu như cả mặt trận K đều rơi nước mắt khi hay tin này.

© Đạo Sĩ Chăn Gà

😍😍Nếu bạn thấy nội dung này có giá trị, hãy mời bần đạo một ly cà phê nhé!😍😍