Vấn đề hòa hợp dân tộc có từ khi nào?
Nhắc đến “hòa hợp dân tộc”, chắc hẳn nhiều người sẽ liên tưởng đến nghị quyết 36 của Bộ Chính trị về Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài (2004). Tôi không có dữ liệu cụ thể để khẳng định chính xác rằng vấn đề này được đặt ra khi nào nhưng với truyền thống Đại đoàn kết toàn dân của Đảng CSVN từ thời kỳ đầu chống Pháp, không khó để hình dung đây là chủ trương có tính liên tục và xuyên suốt của Đảng CSVN.
Có một câu chuyện khi công tác ở Vĩnh Linh năm 1972, trong bữa cơm với các cán bộ địa phương, TBT Lê Duẩn đặt câu hỏi: “Sau khi Việt Nam đánh thắng đế quốc Mỹ, thống nhất đất nước, việc gì là lớn nhất?”.
Trả lời ông, người thì cho rằng công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước là hàng đầu, người thì cho rằng phải phát triển nông thôn, đưa người nông dân đi lên, người khác thì nói cần ưu tiên đẩy mạnh khai thác tài nguyên… Ông chăm chú lắng nghe mọi người nhưng không ưng ý nào cả.
Rồi ông hỏi từng người ngồi xung quanh mâm cơm một câu: “Có ai có bà con trong Nam không?”. Ai cũng trả lời có. Ông nói: Vấn đề lớn nhất sau chiến tranh cần phải làm, đó là hòa hợp dân tộc.
Hòa hợp dân tộc là gì và tại sao phải hòa hợp?
Hơn 30 năm kháng chiến chống thực dân Pháp và đế quốc Mỹ đã làm đất nước ta không chỉ bị chia cắt về địa lý mà còn bị chia rẽ lòng người, đặc biệt là trong 20 năm chống Mỹ. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi từ 1955 đến 1960, núp dưới đôi cánh của “đại bàng” Mỹ, chính phủ ngụy quyền VNCH đã được đến 55 quốc gia trên thế giới công nhận, hơn hẳn VNDCCH vốn chỉ được công nhận bởi Liên Xô, Trung Quốc từ 1950 và các nước XHCN khác những năm sau đó. Thời gian 20 năm đó đủ để cho 1 – 2 thế hệ trưởng thành trong “tiếng ru hời” của hệ thống tâm lý chiến khổng lồ của Mỹ ngụy, tin rằng tổ quốc của họ là một đất nước VNCH riêng biệt, tách rời khỏi cơ thể mẹ Việt Nam thống nhất từ địa đầu Hà Giang đến mũi Cà Mau. Cũng trong khoảng thời gian đó, biết bao ân oán giữa những người con cùng một dân tộc, thậm chí cùng một gia đình, bị buộc phải cầm súng bắn vào nhau vì dã tâm của đế quốc. Sự hận thù được Mỹ ngụy tô vẽ, cài đặt vào trong tâm thức người dân một cách cực đoan đến mức lố bịch: bảy thằng Việt cộng đu cành đu đủ không gãy, Việt cộng có đuôi,… hay sặc mùi sát khí như bài thơ mà Vũ Hoàng Chương dâng lên Ngô Đình Diệm:
“Lò phiếu trưng cầu, một hiển linh
Đốt lò hương, gửi mộng bình sinh
Từ nay trăm họ câu an lạc
Đàn khúc đầm Dao, rượu chén Quỳnh!
Có một ngày ta trở lại cố đô
Lưỡi lê no máu rửa Tây Hồ
Trên tầng Chí Sĩ bàn tay vẫy
Đại định thăng Long, một bóng cờ”.
Chính nỗi niềm quỷ dữ mà đế quốc và tay sai muốn trút lên đồng bào Việt ở bên kia vĩ tuyến 17 lại trở thành sự ám ảnh đối với lính ngụy, gia đình họ và một bộ phận nhân dân miền Nam vào những ngày tháng 04 năm 1975 lịch sử. Trước khi cuốn gói theo đuôi chủ, đám chóp bu ngụy quyền còn tuyên truyền về một cuộc “tắm máu” Sài Gòn khiến cho không ít người hoảng loạn, bỏ chạy khỏi đất nước cùng nỗi kinh hoàng hơn cả việc bám dưới càng trực thăng, thậm chí có những sỹ quan đã phải bắn chết gia đình mình rồi tự sát.
Vừa giành được độc lập, đất nước ta lại bị cuốn vào 2 cuộc chiến tranh biên giới và hệ lụy kéo dài gần hai chục năm sau của nó. Song song với đó là khoảng thời gian cấm vận của Mỹ đối với Việt Nam. Hình ảnh đất nước ta đối với thế giới nói chung và cộng đồng kiều bào nói riêng quả thực rất bí ẩn, có lẽ chẳng khác gì Triều Tiên trong mắt thế giới bây giờ. Điều đó vô hình chung lại trở thành mảnh đất màu mỡ cho những kẻ chống cộng cực đoan hoặc lưu manh chính trị kiếm ăn bằng cách đưa những thông tin xuyên tạc về đất nước, đe dọa cộng đồng hải ngoại ở Mỹ và đẩy họ rời xa hơn nữa khỏi quê hương mình dù đã đi nửa vòng trái đất, đào sâu hơn nữa vực thẳm ngăn cách họ với dân tộc dù ở giữa đã là Thái Bình Dương bao la (lạ lùng là chúng càng thù cộng sản thì lại càng phải dựa vào hai từ “cộng sản” để kiếm ăn!).
Do đó, hòa hợp dân tộc là điều tối cần thiết để trước hết chấm dứt việc đổ thêm máu, xóa đi thù hận giữa những người cùng giòng giống, để nhân dân cả nước yên tâm chung sống và bắt tay vào xây dựng lại đất nước, để người Việt tha hương hiểu rõ hơn về tình hình quê hương đất nước mình và an tâm tìm về quê cha đất tổ, để huy động nguồn lực của người Việt trên khắp thế giới ,.. Có thể cụm từ này chỉ được nhắc tới nhiều khi nói về chính sách của nhà nước đối với cộng đồng người Việt ở nước ngoài những năm gần đây nhưng thực tế, nó đã được thực hiện rất lâu từ trước ngày 30/04 và tiếp diễn âm thầm trong nước, dưới các hình thức khác nhau như: công tác dân vận trong vùng địch chiếm đóng, chính sách khoan hồng đối với tù binh, đoàn kết các tôn giáo, …
Hòa hợp dân tộc đã được thể hiện bởi tinh thần thượng võ của quân đội ta trong chiến tranh mà những thông tin mới đây về trận chiến giải phóng đảo Song Tử Tây là một ví dụ điển hình:
Ngoài chiến sĩ Ngô Văn Quyền, đại đội trưởng Tống Văn Quang thuộc Tiểu đoàn 471 – Quân khu 5 đã hy sinh trong trận chiến ở Song Tử Tây và được an táng ngay trên đảo. Sáu lính Việt Nam Cộng hòa tử trận cũng được quân giải phóng mai táng cẩn thận trước sự chứng kiến của 33 tên đã đầu hàng.
“Thấy đại đội trưởng của mình bị địch bắn chết, một số chiến sĩ đòi xử tử toàn bộ đám lính Việt Nam Cộng hòa. Tuy nhiên, tôi không cho làm vậy. Họ cũng là những người Việt Nam. Ta đã giải phóng đảo, địch đã đầu hàng, chiến tranh sắp kết thúc, chúng ta cần độ lượng để máu không tiếp tục phải đổ vô ích” – ông Hồng bồi hồi.
Hòa hợp dân tộc là sự khoan hồng độ lượng tưởng chừng chỉ có ở những cao tăng đắc đạo của những người Đảng viên, những người làm cách mạng đối với tội ác “trời không dung, đất không tha” của kẻ thù đối với mình mà tiêu biểu là trường hợp các cựu tù Phú Quốc đối với “đệ nhất ác nhân” Bảy Nhu, cai ngục Phú Quốc xưa kia. Có được điều đó không phải là do sự bao dung đơn thuần của con người mà phải được sự soi sáng từ lý tưởng chính nghĩa của Đảng CSVN, kết tinh từ truyền thống nhân đạo của dân tộc.
Hòa hợp dân tộc chính là một nhiệm vụ chính trị quan trọng của Đảng CSVN chứ không đơn thuần là việc “hàn gắn, làm lành” với một bộ phận kiều dân như nhiều người thường nghĩ. Nó là một phần không thể thiếu của Đại đoàn kết dân tộc. Và như chúng ta thấy, nhiệm vụ này đã được thực hiện rất tốt ngay từ thời ĐCSVN được thành lập tới nay: đoàn kết mọi tầng lớp nhân dân, tôn giáo, dân tộc đứng lên đánh đuổi ngoại xâm dưới ngọn cờ lãnh đạo của Đảng; xây dựng một xã hội bình yên, hòa hợp trong một đất nước đa dân tộc, đa tôn giáo,…
Hòa hợp dân tộc bị xuyên tạc như thế nào?
Khi nước ta mở cửa hòa nhập với quốc tế, đặc biệt là sau khi Mỹ bỏ cấm vận Việt Nam (1994), vấn đề người Việt Nam ở nước ngoài là một ưu tiên trong chính sách đối ngoại của nhà nước với quan điểm “cộng đồng người Việt Nam ở nước ngoài là một bộ phận không tách rời của cộng đồng dân tộc Việt Nam”. Nghị quyết 36 (2004) của Bộ chính trị về công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài là văn kiện chính trị cao cấp hệ thống lại, phát triển và mở rộng chủ trương, chính sách của Đảng đối với người Việt ở nước ngoài. Một số chủ trương chính được nêu trong Nghị quyết 36 là: tuyên truyền cho cộng đồng Việt kiều hiểu rõ về đường lối, chính sách của Đảng và nhà nước; hỗ trợ Việt kiều hồi hương, đầu tư kinh doanh tại Việt Nam; bằng quan hệ ngoại giao, vận động các chính quyền nước sở tại tạo điều kiện cho Việt kiều có điều kiện làm ăn, sinh sống bình thường,… Như vậy, nghị quyết này nhắm tới toàn bộ cộng đồng người Việt Nam đang sinh sống ở các nước trên thế giới (khoảng 2,7 triệu người năm 2004 và trên 4 triệu người hiện nay) chứ không phải chỉ dành cho “một số ít người đi ngược lại lợi ích chung của dân tộc, ra sức chống phá đất nước, phá hoại mối quan hệ hợp tác giữa nước sở tại với Việt Nam”. Nghị quyết như cái dang tay rộng mở của tổ quốc chào đón mọi người con tha hương “tìm về nhà” chứ không phải để tìm cách “hòa giải” với một nhúm người ngạo ngược, chống phá tổ quốc vì lợi ích của riêng họ. Thực hiện chủ trương này, Bộ Ngoại Giao trong vai trò tiên phong đã gặt hái được không ít thành tích trong khoảng thời gian gần 10 năm vừa qua, thậm chí đã “giải bùa chống cộng” cho không ít người nằm trong “một số ít người” kia.
Bất chấp sự thật hiển nhiên đó, nhúm người còn lại trong “một số ít người” kia vẫn ra sức hô hào “cảnh giác” với “âm mưu của ĐCSVN” cứ như thể ĐCSVN tạo cái bẫy chính sách, lừa bà con Việt kiều về nước rồi “bắt lại mang đi làm nhân bánh bao” không bằng! Blogger Xích lô Việt đã có một bài rất chi tiết về vấn đề này: NGHỊ QUYẾT 36 – NỖI ÁM ẢNH CỦA CỜ VÀNG.
Một số đại diện “cấp tiến” trong cái gọi là “cộng đồng cờ vàng” kia nhận thức được sự lố bịch khi chống lại chính sách tốt đẹp của ĐCSVN nên “tự diễn biến”, mà ông Al Hoàng đã nói ở đầu bài là một ví dụ. Tuy nhiên, sự bắt tay của họ đối với nhà nước Việt Nam trong tâm thế chưa “sạch nước cản” lại tiềm ẩn nhiều âm mưu tinh vi trong việc xuyên tạc lịch sử, bẻ cong sự thật cuộc chiến tranh vệ quốc vĩ đại của dân tộc, chạy tội cho kẻ xâm lược và tay sai,… với sự hô hào của các cái loa chống Cộng ngoại quốc (RFA, BBC,…), các nhà “rận chủ” và thậm chí bởi chính sự ngu ngơ của các báo chính thống trong nước!
Đó là các luận điệu như: HÒA GIẢI dân tộc; san bằng “dị biệt” giữa trong nước và hải ngoại;
Hòa giải cái gì, với ai?
Hòa giải theo nghĩa cơ bản là việc dàn xếp để 2 bên đang có tranh chấp chấm dứt xung đột. Hai bên này thường là ở thế giằng co nhau, đồng ý chấm dứt xung đột vì lợi ích của mỗi bên sau khi định lượng rằng sự hợp tác sẽ có lợi hơn sự xung đột.
Đã gần 40 năm kể từ ngày chấm dứt cuộc kháng chiến chống quân xâm lược Mỹ của dân tộc ta, hai cựu thù một thời cũng đã HÒA GIẢI được gần 20 năm nhưng vẫn còn những kẻ lải nhải về cái gọi là “Hòa giải dân tộc”. Đằng sau cụm từ có vẻ trong sáng này là cả một âm mưu hòng viết lại lịch sử, biến cuộc kháng chiến chống Mỹ của dân tộc ta thành một cuộc nội chiến Bắc – Nam, “nâng tầm” đám tay sai ngoại bang lên thành một đối trọng với phần còn lại của dân tộc,.. Trong thời đại CNTT hiện nay, khi mà tư liệu mật các bên được bạch hóa, chẳng khó khăn gì để một người bình thường có thể hiểu rõ bản chất của cuộc chiến tranh này, ngoại trừ những kẻ có khuyết tật về tâm hồn cố đánh đổi lịch sử dân tộc lấy chút lợi lộc cá nhân.
Sự thật được cả thế giới công nhận đó là:
– Cuộc kháng chiến chống Mỹ của dân tộc Việt Nam trong những năm 1954 – 1975 thực chất là sự tiếp nối, là “tập 2”, của cuộc kháng chiến 9 năm chống thực dân Pháp – Mỹ (1945 – 1954). Với đóng góp cổ phần chiếm đến gần 80% chiến phí của Pháp tại Đông Dương, Mỹ đã được tổng tư lệnh quân Pháp Navarre chua chát thừa nhận rằng: “Địa vị của chúng ta đã chuyển thành địa vị của một kẻ đánh thuê đơn thuần cho Mỹ”. Khi “thằng đệ” Pháp thất bại, Mỹ không cam tâm ký hiệp định Geneve mà quyết tự “xắn tay” vào bàn cờ Đông Dương với chủ thuyết về “thực dân mới” của mình. Đến lượt mình thất bại, Mỹ đã chường mặt ra cho cả thế giới thấy vai trò của mình trong bàn đàm phán Paris để thương thuyết với VNDCCH. Do đó, chỉ có những kẻ lòng dạ phản trắc, đen tối như Osin Huy Đức mới mặt dày mày dạn mà chia rẽ dân tộc Việt ra thành “Bên thắng cuộc” và “Bên thua cuộc” trong khi thực chất “Bên thắng cuộc” là dân tộc Việt còn “bên thua cuộc” là đế quốc Mỹ cùng tay sai.
– Cái gọi là Chính quyền Việt Nam cộng hòa thực chất là “bình mới” của “rượu cũ” quốc gia Việt Nam, một chính phủ bù nhìn được thành lập bởi thực dân Pháp năm 1948 như một con bài chính trị để chống lại mặt trận Việt Minh. Nhìn lại lịch sử hình thành và tồn tại của thực thể chính trị – quân sự này, chẳng ngoa khi ví von nó không khác gì cái bao cao su được Pháp sử dụng, đã thủng, rồi đế quốc Mỹ nhặt lại, thổi phồng nó lên bằng sức mạnh đô la của mình và nhanh chóng xẹp lép, bèo nhèo khi Mỹ hụt hơi.
Vậy thì làm sao có cái gọi là HÒA GIẢI giữa một dân tộc đã chiến thắng ngoại xâm hùng mạnh với “hồn ma bóng quế” của tên nô tài, tay sai của chính kẻ xâm lược đó? Làm sao dám lấy tư tưởng chống phá của một dúm người tha hương và gắn cho họ cái mác “hải ngoại” để đại diện cho hàng triệu người Việt ở nước ngoài?
Chuyện rõ như ban ngày như thế, tưởng đâu chỉ có những cái loa tâm lý chiến và đám “rận chủ” là đủ độ “mặt dày mày dạn” để khóc mướn cho cái “danh dự” của thây ma 40 năm tuổi kia nhưng thậm chí một số báo “chính thống” cũng ra rả nhai theo cái luận điệu này. Mới đây nhất là trường hợp báo Thanh niên, chộp đúng độ “hot” của sự kiện Hoàng Duy Hùng, đã đăng loạt bài phỏng vấn ông này với những luận điệu như “Để hải ngoại và trong nước san bằng dị biệt” và bị blogger Đỏ phê phán thẳng thừng “Sến ít thôi, kưng!”:
Cứ nhìn vào số kiều hối mà đo lòng dạ hải ngoại cho chắc.
…
Còn lại một nhúm cách biệt, nhúm tướng tá quan lính Ba Que hận 30/4 và con cái kế thừa nỗi hận mà nhân vật Hoàng Duy Hùng được đại diện. Nhúm này cho quá tay 10% đi, cũng chưa bao giờ và mãi mãi không bao giờ đủ số lẫn lượng tư cách đại diện cho cộng đồng hải ngoại trong vế cân bằng với 90 triệu quốc nội. Chưa thèm kể, nếu nói về F1 của họ, thì chỉ cần đem Nguyễn Cao Kỳ Duyên đối lập với Hoàng Duy Hùng thôi đủ làm bật ra vấn đề; sự khác biệt mà báo Thanh Niên đang đề cập thực chất chỉ là một nhúm cỏn con hận thù cá nhân ích kỷ đến mức thành tội ác phản bội cội nguồn của mình. Tội ác này được san lấp aka đem chôn vào quên lãng đã quý lắm rồi, có cửa đâu mà đòi san bằng.Thật nực cười, một ông nghị viên thành phố Mỹ, quốc tịch Mỹ, tuyên thệ trung thành với Mỹ, cả đời sống ở Mỹ lại huênh hoang “đấu tranh cho nguyên vọng của đồng bào trong nước”. Làm báo sến đến mức này thì phải nghĩ ngay đến độ IQ có vấn đề, nếu không thì cầm chắc “rận chủ”.
Hòa hợp dân tộc là phải nhìn nhận đúng lịch sử
Hòa hợp là sự thấu hiểu lẫn nhau để cùng chung sống hòa thuận. Thấu hiểu nhau tức là phải có cùng quan điểm, cùng thống nhất với nhau về những vấn đề chung, trên cơ sở tôn trọng sự thật. Hòa hợp không có chuyện “thỏa thuận hơn thua” như Hòa giải. Hòa hợp là một mối quan hệ mang tính tự nhiên, tự nguyện như sự hợp lưu giữa 2 con sông chứ không hề miễn cưỡng như Hòa giải.
Trong những năm vừa qua, bộ ngoại giao Việt Nam đã kết nối, đưa nhiều người chống cộng cực đoan tại Mỹ và các nước khác về nước, thậm chí là ra thăm quần đảo Trường Sa, để họ thấy rõ được tình hình đất nước trái ngược với những gì họ tin, họ tuyên truyền như thế nào. Điển hình trong đó là những người làm “truyền thông” bên Mỹ như Bolsa TV, Nguyễn Phương Hùng hay “cứng cựa” như cựu thiếu úy thủy quân lục chiến Nguyễn Ngọc Lập (người được tiếp đãi hải sản đến … dị ứng luôn).
Những người này sau đó không những từ bỏ “kháng chiến chống cộng trên đường phố Mỹ”, mà còn trở thành những “đại sứ” tích cực cho sự hòa hợp bằng việc cung cấp những thông tin đúng đắn của nước nhà tới cộng đồng Việt kiều tại hải ngoại. Sự “lột xác” hoàn toàn của họ là điều tất yếu đối với những con người biết tôn trọng sự thật, biết hướng thiện.
Tất nhiên con đường đi đến “chân lý” là không hề êm đềm, nhất là đối với những người đã phải đắm chìm trong sự giả dối hàng chục năm trời. Một vấn đề được nhiều người cho rằng là trở ngại lớn đối với sự “hòa hợp” của những người từng bên kia chiến tuyến là cách gọi “ngụy quân, ngụy quyền”. Họ cho rằng những từ ngữ đó mang tính kỳ thị. Trước khi xem quan điểm đó có đúng hay không, chúng ta hãy xem câu chuyện mà blogger Lê Vũ kể lại khi đích thân đến nghĩa trang Bình An (nghĩa trang quân đội Biên Hòa cũ) để tìm hiểu sau sự kiện thứ trưởng Nguyễn Thanh Sơn viếng thăm nơi đây:
Về nghĩa trang QĐVNCH. Khi Mỹ chưa đổ quân vào VN, khu đất gò rộng 150ha là vườn rẫy của dân làng Bình Thung khai phá hơn 200 năm trước, chính quyền thời Pháp đã cấp bằng khoán, trích lục địa bộ cho chủ đất. Như thông lệ ở thôn quê VN, bà con an táng thân nhân trên đất nhà mình. Khu vực đó có vài trăm ngôi mộ dân cư nhiều thế hệ từ thuở mở cõi lập làng cho đến đầu thập niên 60. Năm 1965, quân lực VNCH đưa máy ủi tới san phẳng tất cả, từ mồ mả tới hoa màu, từ nhà cửa tới cây trái lâu năm, từ miếu mạo đầu thôn tới đình làng Bình Thắng. Kẽm gai giăng quanh khu bình địa, chính quyền VNCH gọi đó là ‘nghĩa trang quân đội’ còn dân làng thì gọi là khu mả ngụy. Phía Bắc khu mả ngụy là trại lính rộng 20ha (nay là trường dạy nghề Đồng An & trường trung học cơ sở Bình Thắng). Phía Tây là kho đạn rộng 30ha, nay là khu dân cư. 100ha còn lại chia làm 4 phân khu: Đền tử sĩ (nằm trên quả đồi rộng 6ha), Nghĩa dũng đài (2ha), khu tẩm liệm (8ha) và 5 lô chôn xác phân biệt: Sĩ quan, hạ sĩ quan + lính tẩy, TCG, các tôn giáo khác, vô danh. Sau 1975, thân nhân đến cải táng hài cốt đưa về quê. Đến 1995, chỉ còn lại 12.500 ngôi mộ, dù có chủ hay vô chủ – tất cả đều vẹn nguyên như 20 năm trước. Đạo lý dân tộc & pháp luật nước CHXHCNVN coi việc xâm phạm mồ mả là trọng tội nên việc kẻ nào lu loa ‘Việt cộng phá nghĩa trang QĐVNCH’ là hoàn toàn bố láo. Đến 1996, tỉnh Bình Dương lấy 20ha để liên doanh với Malaysia xây nhà máy nước sạch công suất 50.000 m3/ngày, trên dt 20ha đó có 147 mả ngụy, sau 3 tháng thông báo trên báo đài, có 19 thân nhân tới bốc cốt, số còn lại ch.quyền hỏa táng, tro cốt gửi chùa nhang khói. Từ 1995 đến nay, năm nào cũng có vài trăm di hài được hồi hương, nay chỉ còn thưa thớt rải rác dăm trăm mộ. Những chủ đất cũ (trước 1965) trồng cao su lên nơi đất trống (đã hốt cốt). Hỏi bác nông dân thả bò gần đó: ‘Trồng cao su lên mồ mả, ch.quyền không nói gì sao?’ – ‘Chú nói kỳ cục, ai trồng lên mồ mả hồi nào? Vô coi kỹ rồi nói nha?! Tui trồng trên đất của tổ tiên ông bà tui chứ không trồng trên đất của thằng nào hết. Tụi nó nằm chình ình ra đất tui, thay vì tui trồng 800 cây/ha mà giờ chỉ trồng được 500 cây vì vướng mả ngụy. Ụ con ĩ mẹ tụi nó. Thờ Mỹ sao không kêu thằng Mỹ đưa xác mà ODP về bển? Kẹt tụi nó nằm chiếm chỗ nên ch.quyền đâu chịu cấp sổ đỏ cho tụi tui?..’ Ông già mần 1 hơi nghe lùng bùng lỗ tai. Ai muốn biết thực hư, hãy đến tận nơi như tôi chiều hôm qua. Dân ta dùng từ tài tình thật: MẢ NGỤY! Đã là ‘mả ngụy’ thì lấy tư cách gì mà nằm chung với ‘nghĩa trang nhân dân’? Chả ai cấm cản ông Nguyễn Phương Hùng phục dựng quá khứ. Cứ thỏa thuận bồi thường với chủ đất sòng phẳng, chừng 15 tỉ/ha thôi – rồi xây sửa hoành tráng vô tư. Nhớ, bỏ tiền túi ra đấy nhé. Chính quyền này chả phá mà cũng hổng thèm sửa, đơn giản – mả ngụy đã rơi vào quên lãng từ lâu. Nó chả đáng cho ai phải nhớ – trừ lão chăn bò kiêm chủ vườn cao su 5 ha KHÔNG SỔ ĐỎ.
Nói là nói thế nhưng thực chất thì nghĩa trang quân đội này đã được đổi tên thành “Nghĩa trang nhân dân Bình An” từ lâu và được quản lý “bình thường như các nghĩa địa khác theo quy định của pháp luật” chứ không có chuyện “kỳ thị” từ Đảng và nhà nước.
Có thể nhiều người sẽ “sốc” trước cách gọi của cụ nông dân kia đối với mồ mả nơi đây nhưng đó là sự thật lịch sử, là cái nhìn đúng đắn của nhân dân đối với cái thực thể chính trị – quân sự một thời.
“Ngụy” là bản chất chứ không phải là “kỳ thị”
“Ngụy” (伪) là một tính từ Hán – Việt, có nghĩa là giả, là không chính thống, không hợp pháp và trái nghĩa với từ “Chân” (真) chứ không phải là một từ gì mới mà ĐCSVN và nhân dân “sáng tạo” ra để kỳ thị những người theo chính quyền Sài Gòn.
Bản chất của chế độ VNCH như đã phân tích ở trên và được tái khẳng định nhiều lần bởi chính các nguyên thủ, tướng lĩnh của chế độ này là “bù nhìn, là tay sai của Mỹ, là bất hợp pháp”. Do đó, không có từ nào chính xác, ngắn gọn hơn để gọi nó như “ngụy quyền, ngụy quân”. Xuất phát từ đó, những người lính của chế độ bù nhìn (Puppet State) này thường được nhân dân ta gọi tắt là “lính ngụy” (lính của chính quyền bất hợp pháp), mặc dù họ là “lính thật” chứ chẳng phải “lính giả”. Từ “lính ngụy” hay “ngụy binh” cũng được Bác Hồ và các lãnh đạo Đảng – Nhà nước sử dụng trong các trao đổi, văn kiện chính thức. Ví dụ như: Thư gửi các ngụy binh (Báo Cứu quốc, số 1915, ngày 28-9-1951), Ngụy binh giác ngộ (Báo Nhân dân số 47-48, ngày 03-03-1952),… Đó là cách gọi đúng đắn, rõ ràng, chỉ thẳng vào bản chất sự việc, rạch ròi đúng – sai, chính – tà.
THƯ GỬI CÁC NGỤY BINH
Tôi đã nhận được thư 300 nguỵ binh công giáo bị bắt trước mặt trận, xin tha.
Tôi cũng đã nhận được thư của những nhóm nguỵ binh khác, hứa hẹn.
Tôi trả lời như sau:
– Một mặt, vì các người chưa hiểu rằng: giặc Pháp đương mưu mô cướp nước ta, bù nhìn Bảo Đại đang mưu bán nước ta. Kháng chiến là cốt làm cho nước ta được độc lập thực sự, cho nhân dân được tự do, đồng thời cho đồng bào công giáo được tự do thờ Chúa.
– Một mặt khác, các người hoặc bị giặc Pháp và bù nhìn ép buộc, hoặc bị chúng lừa phỉnh mà đi lính cho chúng, chống lại Tổ quốc. Nhưng các người cũng là máu đỏ da vàng, khi đã hiểu thì chắc không ai nỡ lòng làm nanh vuốt cho giặc, chống lại Tổ quốc, để mang tiếng xấu muôn đời.
Tuy các người đã phạm tội nặng là cầm súng chống lại Tổ quốc, song Chính phủ kháng chiến độ lượng khoan hồng, thương hại các người như những đứa con lầm đường, cho nên nặng về giáo dục nhẹ tay xử phạt, để dìu dắt các người bỏ đường tà, theo đường chính.
Vì lẽ đó, đối với những nguỵ binh đã bị bắt và đã biết tội, thì Chính phủ sẽ dần dần tha thứ cho về với cha mẹ, vợ con.
Đối với những nhóm nguỵ binh có thư hứa hẹn, thì tôi có lời khuyên răn và dặn dò: anh em phải cẩn thận, sẽ có cán bộ kháng chiến liên lạc và hướng dẫn anh em.
Đối với tất cả nguỵ binh, thì Chính phủ sẽ khoan hồng những người sớm quay về với Tổ quốc, sẽ trọng thưởng những người và những nhóm đái tội lập công lớn.
Nguỵ binh cũng là con dân nước Việt, nhưng vì dại mà đi lầm đường, cho nên tôi và Chính phủ sẵn sàng tha thứ những người sớm biết lỗi và quay về với đại gia đình kháng chiến.
Hồ Chí Minh
(Báo Cứu quốc, số 1915, ngày 28-9-1951)
“Ngụy quân, ngụy quyền” đã bị xóa sổ từ ngày 30/04/1975 nên thực tế hiện nay chẳng còn ai là “lính ngụy” nữa cả, ngoài một nhúm người vẫn nhắm mắt nhắm mũi, tự kỷ ám thị làm lính cho cái “cố ngụy quyền” đó mà thôi. Nhưng cái danh xưng “ngụy quân, ngụy quyền” khi nói về chế độ VNCH sẽ luôn luôn tồn tại chừng nào thế gian này vẫn còn chỗ cho SỰ THẬT.
Bản chất cuộc chiến, bản chất chế độ VNCH, tuy hai mà là một. Không thể nói đây là “cuộc kháng chiến chống Mỹ của dân tộc” mà lại ngại ngần khi nhìn nhận VNCH là “ngụy quân, ngụy quyền”.
Hòa hợp dân tộc là phải làm cho người ta hiểu rõ sự thật đó để cùng đến với nhau một cách nhẹ nhàng, tự nhiên.
Hòa hợp dân tộc là làm cho những người Việt xa xứ thấu hiểu lịch sử, thấu hiểu lẽ phải để tìm về với cội nguồn dân tộc, tự nhiên như những dòng suối nhỏ tìm về sông lớn thay vì ngược đường để lay lắt kiếp ao tù nước đọng. Hòa hợp dân tộc tuyệt nhiên không phải là kêu gọi dòng sông lớn phải nắn dòng, chuyển hướng để tìm đến những lạch nước xa xôi như những kẻ “lạc loài” mong mỏi.
😍😍Nếu bạn thấy nội dung này có giá trị, hãy mời bần đạo một ly cà phê nhé!😍😍
Á, cùng nhân vật mà bạn Người Hà Nội đề cập bên dưới.
Mình mới đọc qua cái phần giới thiệu đã thấy chối rồi. (fu)
Để ngâm cứu tiếp.
cái này mình đọc từ trang sachhiem.net được lấy từ các diễn đàn hải ngoại:
http://sachhiem.net/index.php?content=showrecipe&id=5646 😕
Ý kiến đó chắc của mấy bạn thiểu năng về chính trị?!
Chủ nghĩa Marx là đường lối, là cách thức tổ chức bộ máy nhà nước, chính trị, xã hội. Nhân dân / đất nước là đối tượng mà Đảng phục vụ. Nôm na thì Đảng là tài xế, nhân dân là sếp, cái xe là CN Marx. Khi xe chạy, dù sếp là sếp nhưng ko biết lái, ko biết luật, ko biết đường nên trông chờ cả vào a lái xe (sếp có thể nhắc nhở nếu a ta đi nhanh / chậm quá, ẩu quá,…), còn cái xe là phương tiện để đưa sếp đi đến nơi sếp cần đến.
Đó là 2 vấn đề khác nhau, bổ trợ cho nhau chứ đâu phải là 2 đối tượng cạnh tranh với nhau mà cần phải chọn 1 trong 2?
Đời giờ nhiều thằng ngu mà nguy hiểm quá!
Trên trang bô cứt mới đăng 1 bài của tác giả Đặng văn Việt.Tôi đoán nhân vật này như tướng Vĩnh phiên bản 2: Ông phỗng làm nền cho rận.
Không biết ông ta trước thế nào,nhưng nghe nổ cũng vung giời.Kiểu:giá như tham gia trận ĐBP ông ta sẽ giỏi hơn cụ Giáp,giá còn trong q/đội ông ta phải cỡ Tổng TM Trưởng.
Anh Tùng làm 1 bài phản biện đi.
Ad ơi, bữa nay lại có một số ý kiến cho rằng Đảng nên lấy dân làm gốc, lấy chủ nghĩa Mác làm gốc thì căn bệnh tham nhũng, xa rời nhân dân nên trầm kha?! Ý kiến về vấn đề này sao Ad?!
Mình ngu kinh tế lắm. Vấn đề boxit đã được nói nhiều rồi. Nhà nước giải thích nhiều rùi. Ông Than khoáng sản cũng cam kết chịu trách nhiệm rùi.
Lót lá ngồi hóng tiếp thôi. Khi nào thấy có hứng thì nhảy vào 🙂
Ad ơi, dạo này lại nổi cộm vấn đề bauxite, khi nào viết bài phản biện đi ad! cheer
Bác Chè Chuối nói rất chí lí.(h)
Bài viết của tác giả rất hay và xúc tích nhất là đoạn nói về tay nghị viên "lưỡi không xương" Hoàng Duy Hùng! (h)
Cảm ơn tác giả!
Đoạn văn cuối cùng của bài viết thật là tuyệt!
Toàn bộ bài viết cũng thật tuyệt.
Viết thế thì nhà em chết đói vì ko đi làm ạ :-s
Mình rất đồng ý với ý kiến của bạn.
Bác Hồ dùng từ ngữ rất chính xác và rất tự nhiên, quan điểm rất rõ ràng nhất quán.
Hiện nay báo chí VN được xây dựng bởi 1 đội ngũ nhà báo được giáo dục không tốt, cho nên nền báo chí cách mạng VN đang thể hiện sự xuống cấp rất thê thảm của trí tuệ.
Cách đây khoảng chục năm, tôi có việc gì đó và có mặt ở 1 tòa soạn 1 tờ báo, hình ảnh đập vào mắt gây ấn tượng làm tôi không bao giờ quên là hàng chục nhân viên trẻ (chắc mới ra trường) ngồi nhắn tin điện thoại, thỉnh thoảng có 1 vài người vào internet để dịch "tin tức" từ tiếng Anh. Ngay từ hồi đó đến nay tôi suy nghĩ mãi về chuyện đó, từ hồi đó tôi đã nghĩ rằng báo chí VN sẽ dần dần xuống cấp về trí tuệ.
Đến bây giờ thì quả thật báo chí VN đã giết sạch trí tuệ thật rồi, không còn 1 tờ báo nào mà ta còn có thể tin tưởng và lấy làm chuẩn mực nữa. Ngay cả qdnd, nhandan, vov, vtv, xaydungdang,… cũng đầy rẫy những sự nhảm nhí, họ tự nguyện làm bầy vẹt cho những cơ quan tâm lý chiến nước ngoài:
VTV thậm chí cử 1 thằng sang ăn nằm bên Mỹ để dịch những lời lẽ của chính phủ Mỹ ra tiếng Việt và phát lên VTV1 mỗi ngày mấy lần! Thật đúng là không cần tý chất xám nào!
Đọc bài của Thanh Tùng và comment của bác Che Chuoi thấy thật có lý! Không cần thiết và không thể có cái gọi là hòa giải giữa đại khối dân tộc trong và ngoài nước với 1 nhóm nhỏ nhoi những kẻ cơ hội, ngoan cố, chống phá đất nước để kiếm tiền nhơ bẩn.
Thanh Tùng viết rất hay mỗi ngày Thanh Tùng viết một bài Nhé ! Cảm ơn Thanh tùng /
He.. bác Che Chuoi đã trở lại và lợi hại như xưa :d
Vậy mà một số bạn đã lo bác ấy "bỏ đi", không còn ai "phản biện" với các độc giả khác nữa (ok)
Còn hòa giải nửa, hòa giải không có nghỉa là hòa cả làng ,là huề vốn,ai cũng như ai ‘cá mè một lứa”.Hòa giải đôi khi cần có trọng tài ,phân biệt ai đúng ai sai,thắng thua rỏ ràng.Người có lổi thì nhận lổi,xin lổi ,xin được hòa giải.Kẻ bị hại dang tay rộng lượng,bắt tay tha thứ.Chứ nhìn vào hiện tại ,cứ tưởng rằng CS đang van vỉ chúng “tha thứ chúng tôi đi,xin lổi mà”.Còn bọn chúng cứ vênh vênh tự đắc,tự thắng ,tự sướng:”bọn CS sẽ tiêu vong,chúng nhún rồi đấy”.Nếu Bác Hồ còn sống biết đâu có người chả đòi Bác sửa lời trong cái “Thư gửi ngụy binh “ cho phù hợp “tình hình mới”.Không có lý gì kẻ chính nghỉa ,đang thắng,đang mạnh,đang đông lại cần hòa giải với bọn gian tà,tráo trở, mà lại chỉ ngo ngoe có mấy thằng .Thật là vô lý,nghịch lý nửa.Có ai đó sẽ bảo rằng ngày xưa,hai cụ Trần Hưng Đạo và Trần Quang Khải,có xích mích nhưng hòa giải để chống Nguyên.Có điều là hai cụ chung một chiến hào nhé.Còn với bọn phản động,thì phải cho chúng “biết tội” xin hòa giải,rồi mới xét.Thấy Hoàng Duy Hùng không?Về nước là thăm Mả Ngụy , không đếm xỉa gì đến nghỉa trang liệt sỉ,hòa giải hòa hợp kiểu gì lạ vậy?Mà hắn lúc đó là đang đi công việc cho Mỷ đấy,mà lại bắt quàng qua chuyện VN.Khó hiểu.
Cho nên ,ai kêu gọi hòa hợp hòa giải lúc này là không đúng chổ,là phí lời.Nên để công sức tập trung cho “người bạn Phương Bắc”.Còn những việc linh tinh như cái Mả Ngụy ấy,xin giao cho cấp quận ,xả giải quyết.Hoặc cứ cho cải táng hết,để dành quỉ đất làm việc ích nước lợi dân.Hơn là cứ ve vản chúng,coi chừng công cốc đấy.
Hòa hợp hòa giải có đúng không ? Tuyệt đối đúng.Có đáng mơ không? Đáng.Có đáng hạ mình để có không? Không,tuyệt đối không.Có cần HHHG với bất cứ ai,bất kỳ giá nào không?Không,vì tại sao phải làm thế?.Người cần hòa hợp hòa giải không phải là người đã từng bị tra tấn,tù đày,thủ tiêu … và cuối cùng là người chiến thắng.Chỉ những kẻ có tội mới cần “rửa tội” rồi mới được đứng vào hàng ngủ nhân dân.Hòa hợp với nhau nghỉa là nhập lại cùng nhau rồi cùng chung một hướng.Cứ nhìn xem,bọn phản động hải ngoại có muốn vậy không?Trong khi chính chúng ,theo tư duy Bác Hồ,là kẻ cần ăn năn,cần “xin tha” vì đã “phạm tội nặng” thì chúng tìm mọi cách phá họai,xúc phạm VN.Ngoài đường ,khi đi biểu tình thì toàn bọn đầu trâu mặt ngựa hò hét “giết hết cộng sản” còn trong chính trường thì ‘cấm tất cả các đoàn từ VN đến Fountain Valley”,hoặc ngồi dưới cờ ba que.hô to:”Cộng Sản VN bạo tàn” như Hoàng Duy Hùng,người mà các báo “uy tín”nhưThanh Niên chẳng hạn,có hẳn một loạt bài để quảng cáo không công ( nhưng rất có thể có thưởng) cho.Rồi có người lúc đầu cũng đòi đặt tên cái Mả Ngụy đó là NGHỈA TRANG QUÂN ĐỘI VNCH sau khi “trùng tu”, với lý do là để khỏi lầm với nghỉa trang Quân Đội Nhân Dân VN.Trời ạ, toàn dân VN đều biết là làm gì có Nghỉa trang QĐNDVN,người ta chỉ có nghỉa trang liệt sỉ thôi,không lẻ ông này không biết ( hoặc vờ không biết).Ổng lại còn đòi “trùng tu” ( hoặc xây lại) Nghỉa Dũng Đài, rồi cả tượng Vị Quốc Vong Thân gì đó nửa.Người ta nói rằng làm chính trị là giảo hoạt,các nhà chính trị là hoạt đầu,đôi khi cũng cần như vậy.Nhưng không thể hoạt đầu trên lưng,trên xác những anh em mình nếu như công nhận những đòi hói đó nhằm thỏa mãn “nhu cầu” hòa hợp hòa giải gì đó.Đó không phải là hòa giải mà là thỏa hiệp,thỏa hiệp vô nguyên tắc.Ngay cả khi người hải ngoại có muốn hòa hợp đi nửa cũng phải có nguyên tắc,”rửa tội”trước theo đạo sau,như bên “nhà chúa” vậy.Chứ nói hòa hợp mà vẫn “anh đi đường anh,tôi đường tôi”thế coi sao được.Hay là cứ chúng nó được đi theo đường chúng nó còn mọi người phải “hòa hợp”theo.Bởi vì hòa hợp là chỉ đi chung đường thôi,không đường này thì đường kia.Mà như vậy thì trước kia cứ theo quách chúng nó cho xong.Mà đã 38 năm rồi,chúng nó vẫn cứ đả đảo ,vẫn cứ một giọng ấy,nghỉa là hết thuốc chửa rồi,thì ve vản chi nửa.Ta đã làm đúng theo lời Bác Hồ là”dần dần tha thứ” cho những ai “đã biết tội”.Còn bọn kia chúng đã biết tội đâu,chúng còn lớn họng “Cộng Sản bạo tàn,Cộng Sản là Việt gian ….”,Xem đấy ,ca sỉ hải ngoại,cho về nước hốt tiền,khi sang “bển” lại hát nhạc lính,có thấy ai mở miệng hát một bài nhạc đỏ đâu.Vậy mà kêu hòa hợp ,hòa hợp chổ nào.Chưa kể bọn trong nước.Như tên JB (Joe Bad) NH Vinh ấy.Cứ nghe cái giọng vênh váo của nó:’khối bê tông” công giáo,”chơi đòn bẩn” mới thấy sự hằn học không thèm giấu giếm,mới thấy rằng bọn này “hết thuốc chửa” rồi.Như một cái áp xe (abcess) , sau khi điều trị thuốc này nọ không khỏi thì cắt ,nạo bỏ thôi.Để lâu nó bể , tiêu đấy.
Cậu chủ nhà này có cái hơn người là có nhiều tài liệu quí giá,nói tới đâu chứng minh tới đó.'Thư gửi ngụy binh " là một ví dụ.Rỏ r̀àng ,trong lá thư này bác Hồ đã d̀ùng lời lẻ, không chỉ của người chính nghỉa mà còn là của người chiến thắng, nhà ̣đương cuộc.nhà cầm quyền,để nói với ngụy binh.Người đã dùng những từ như 'xin tha","phạm tội nặng","lầm đường"."xử phạt",'trọng tội" v . v… để "giao lưu" với những kẻ một thời,một đời theo giặc , phản quổc.Đem những lời này mà đối chiếu với giọng điệu hôm nay trên Người Lao Động,Thanh Niên,Pháp Luật v.v…mà đối chiếu với những việc làm khó hiểu như việc viếng thăm Mả Ngụỵ của một vị Thứ trưởng thì thấy giống như cõi khác.Có vị sẽ cải rằng ngày xưa là chiến tranh,chiến tuyến rỏ ràng,rằng Bác Hồ là bậc trưởng thượng nên nói năng cũng khác.Không hề thế,người như Ké Hồ nói chử nào chính xác chử ấy,từng cử chỉ trước quốc dân đồng bào hay trước kẻ thù đều cân nhắc kỷ càng ,không chỉ cho hôm nay mà còn cho về sau nửa.Tôi chắc là các nhà làm chính sách hôm nay cũng có trong tay “Thư Gửi Ngụy Binh” này, vì không lý gì mà cậu Tùng nhà ta có mà quý vị lại không.Thể nhưng các vị phớt lờ không thèm lấy đó làm kim chỉ nam mà lại làm theo một cách khác,nói theo một giọng điệu khác,dĩ nhiên là không lấy gì làm vẻ vang cho lắm.Rồi sơn cho chúng cái vỏ mỷ miều là hòa hợp hòa giải,lại còn thêm cái đuôi dân tộc nửa chứ.
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Hi.. bạn cũng ví von ghê. Cám ơn bạn! :))
Nếu sự thật lịch sử và chính nghĩa dân tộc là "dòng sông lớn", thì những bài viết như thế này là những "con kênh" chở dòng nước mát lành về giải độc cho những "vũng tù đọng".
Mong tác giả Thanh Tùng sẽ khơi được thêm nhiều những "con kênh".
Bài phân tích quá tuyệt vời. :))
Bác quá khen rồi. Chỉ mong mọi người thấy báo đài nào lải nhải "hòa giải" thì đét vào đít họ cho chừa! 😀
x-) Chuẩn đó bác , Hòa hợp với những người có thiện chí , còn cái lũ lăm lăm mang bom về giết đồng bào thì cút .
Đây là bài viết hay nhất trong số những bài viết về vấn đề hoà hợp dân tộc mà mình đã được đọc đấy Thanh Tùng. Bạn rất xuất sắc.
Ông Hoàng Duy Hùng này là người như thế nào thì có lẽ cộng đồng người Việt ở hải ngoại hiểu hơn chúng ta. Có điều đám báo chí nước nhà lại cứ hùng hục như lao vào tâng bốc mà chẳng cần tìm hiểu ngô khoai gì cả.
Bác tham khảo tý cho vui:
Hoàng Duy Hùng kẹt giữa 2 lằn đạn
Ở Việt Nam thì nói vung vít, về Mẽo thì lấy lòng "cờ vàng":
http://phobolsatv.com/wp-content/uploads/2013/04/HDH-hopbao1_crop.jpg
Khi bị mọi người phản ứng thì giải thích thế này:
Trước đây TT Nguyễn Tấn Dũng, khi còn là Phó Thủ Tướng, vào văn phòng Thượng Nghị Sĩ John McCain, đến chụp hình chung, có cờ Mỹ và cả Vàng."
Nhưng luận điệu đó đã bị KBCHN bác bỏ:
Cờ tiểu bang Arizona đã bị cộng đồng người Việt nhìn gà hoá quốc thành VNCH
Nói túm lại, chỉ là kẻ ba hoa chích chòe, cơ hội chính trị thôi!
Chắc tại mình để nó trong thư mục Hot đó :))
Hôm trước đọc mấy bài phỏng vấn Nghị sỹ Mỹ – Mr Hùng, biết tay này xưa từng về VN tính bài đánh bom khủng bố…, được hưởng lượng khoan hồng nên hắn mới có ngày nay. Lúc ở VN thì mồm xoen xoét này nọ kia, lúc về Bolston là quay sang xỏ lá Ba Que.
Cũng đúng thôi, bởi lẽ hắn đc bọn Ba Que bỏ tiền ra tranh chức Nghị sỹ nên nếu không treo cờ thì "đứt" ngay.
Còn bọn trục lợi cá nhân từ việc chống Cộng thì còn rắc rối. Có điều, bọn kia cũng chỉ như những cái ghẻ gây ngứa – không hơn. Vì thế, với câu kết của Tác giả Thanh Tùng đã nêu được tất cả rồi.
Cảm ơn tác giả.
Tuyệt vời !
Bài viết của Bác Tùng lúc nào cũng hót cả. (h)