Nhập nhoạng tối, Chí Song, Chí Ân từ Phó Bảng về tới Sà Phìn. Hai người cưỡi ngựa đi thẳng vào cửa dinh. Thào Sè Na thấy hai bóng người cưỡi ngựa đi vào liền đặt ống cao su xuống ghế, chạy ra quát:
– Đứa nào dám cả gan ngồi trên mình ngựa đi vào trong dinh kia? Chém đầu ngay!
Một tiếng quát từ phía hai bóng người vọng ra:
– Chí Song đây!
Thào Sè Na giật mình:
– Dạ, xin mời hai công tử vào. Tôi cứ tưởng là kẻ gian phi! Mấy người lính rỉ tai nhau:
– Ông bố dượng bị con riêng vợ quát đấy!
Song, Ân vào cung. Hoàng rời bàn đèn, bảo mấy nàng hầu đang xoa bóp cho lão ngồi chờ, ra sảnh đường hỏi:
– Có chuyện gì các con?
– Sùng Mí Chiu, Hầu Vạn Quả đưa điện đài, vũ khí về đến biên giới, bị quân Dương chó má cướp sạch rồi. Chúng còn bắt cả Chiu, Quả. May sao bà về Hà Nội không lên cùng chuyến. Chúng con vừa đón ở biên giới, bắt 12 tên Tàu trắng, thu 300 lạng vàng, cảnh cáo vì đã giúp Dương bắt người của ta. Bọn Tàu đang bắt đền chúng. Chúng cho sứ giả sang mời ta sang điều đình. Ý ông thế nào?
– Chà, thằng Nhân đốn mạt. Nhưng sang bây giờ, chúng có thể hãm hại ta. Thằng Sùng Mí Chiu bị bắt thật còn thằng Hầu Vạn Quả, ta nghi lắm. Có thể nó biết chuyện ta định trị tội, nó trốn theo Dương. Dẫu sao cũng điều đình với Dương trả cả hai đứa cho ta! Thằng Quả ta sẽ lục tội sau.
Ngừng một lát cho nguôi cơn thịnh nộ. Hoàng nói tiếp:
– Dòng họ nó bé hơn dòng họ ta. Lực lượng nó không mạnh bằng ta, thế mà nó cứ khiêu khích mãi. Không thể để cho nó tồn tại. Bây giờ ta sang hỏi tội, sau đó tìm thêm cớ quét chúng đi! Các con cần đề phòng kỹ, bọn chúng nhiều mưu thâm kế độc lắm!
Chí Song, Chí Ân, Mã Chính Lâm lấy thêm vệ sĩ, lính cận vệ, chuẩn bị lên đường. Ba tướng trẻ bàn bạc trước khi đi.
Ân nóng lòng muốn về Mèo Vạc. Từ hôm sang Đồng Văn, Ân dần quên những người thân ở quê hương, bỏ lửng người vợ cả, chạy theo các cô gái Hoa, Mèo xinh đẹp, trẻ trung. Nhưng mối thù thì Ân không quên, càng ngày càng nung nấu. Mã Chính Lâm từ khi làm tướng cho Hoàng, cũng chưa có dịp thi thố tài năng, lòng quả cảm của mình. Lâm muốn nhân cơ hội này cho các tướng thấy khí phách của mình.
Còn Chí Song, từ ngày lên chỉ huy quân Hoàng, chưa lập chiến công. Các tướng cho là nhờ Hoàng mà Song nhảy lên cương vị cao, chứ bản thân chẳng tài cán gì, bì sao được với Mã Học Văn, Mã Chính Minh… Song cũng muốn dịp này khóa miệng những kẻ hay chê bai, coi thường mình.
Ba tướng bàn bạc thâu đêm. Một kế hoạch được vạch ra. Cả ba cùng cười hể hả. Song nói thêm:
– Bọn Dương không thể ngờ được thần kế này. Cả cái thằng Sần Hỏi cũng không thể lường được. Chúng sẽ vỡ mật với ta.
Trong khi đó, bên Mèo Vạc, ở lâu đài Lan Xa, Sần Hỏi, Dương Trung Nhân, Dương Mí Sàng, Ma Chu Páo, Vàng Dúng Mỉ và Hầu Vạn Quả họp bàn kế hoạch ám hại sứ giả họ Hoàng.
Một kế hiểm được thực hiện. Dương bố trí: giữa sảnh đường của lâu đài, trên trần nhà nhìn thẳng xuống bàn tiếp khách, khoét một lỗ hổng tròn, bắc một khẩu súng liên thanh chĩa nòng thẳng xuống. Khi có lệnh, liên thanh từ trên xả xuống quét sứ giả. Một mảnh gấm thêu hoa phủ lỗ hổng đó, che kín họng súng quái ác bên trên. Lầu Củ, võ sĩ giỏi nhất của Trung Nhân nép mình sau một trướng gấm, khi nào có mật hiệu sẽ bắn sứ giả. Hai hàng vệ sĩ đứng hai bên bắt trói những tên tùy tùng của đối phương.
Bố trí xong, Ma Chu Páo về nhà nghỉ ngơi, lấy sức đối phó với đoàn sứ giả của Hoàng. Chu Páo đang nằm thì bà mẹ đi đến bên giường, nét mặt buồn rầu. Páo hoảng hốt hỏi mẹ:
– Có việc gì mà mẹ ủ ê thế?
Bà mẹ ngồi xuống bên đứa con trai duy nhất của mình, thều thào:
– Tao sinh được hai chị em mày thôi. Chị mày vất vả nuôi mày. Mày không thương nó sao? Mày không thương tao sao?
– Sao mẹ bảo con không thương chị ấy?
– Thương nó sao mày định giết chồng nó? Mày giết thằng Ân thì mày giết tao trước đi!
Chu Páo nghiến răng, nhăn nhó:
– Nhưng nó là thằng phản bội. Nó bỏ vợ, bỏ mẹ, đi theo Hoàng, nó có thương gì mẹ. Từ ngày đi đến giờ, nó có ngó ngàng gì đến chị, đến mẹ mà mẹ còn thương nó?
– Dầu sao nó cũng là rể tao, là anh rể mày!
Chu Páo chạy khỏi nhà. Biết làm thế nào. Kế hoạch đã bày sẵn, giờ không làm ư? Không được. Trong nhà bà mẹ rên rỉ:
– Anh em nó giết hại lẫn nhau, tổ tiên, ông bà ơi!
Bà gục xuống bên bàn thờ.
Trưa hôm sau, đoàn sứ giả họ Hoàng đi vào lâu đài Lan Xa.
Hầu Vạn Quả trở về ngục tối, che mắt sứ giả. Hắn lo, nếu như bọn Dương giở mặt, trả hắn về cho Hoàng thì không biết số phận sẽ ra sao?
Dương Mí Sàng, Ma Chu Páo ngồi trên gác điều khiển bọn bắn súng máy. Dương Trung Nhân, Sần Hỏi tiếp sứ giả và ra lệnh cho các vệ sĩ.
Đoàn sứ giả bước vào lâu đài. Dương Trung Nhân trịnh trọng ra đón. Như đã bàn định từ khi ra đi, Song cúi chào Trung Nhân:
– Đã lâu lắm rồi mới được gặp quý ngài!
Nói rồi, Song thân mật kéo Nhân ngồi sát bên mình. Ân ngồi áp vào bên Sần Hỏi. Lầu Củ bị Mã Chính Lâm kèm sát.
Song, Ân cười cười nói nói như không hề biết gì đến sự bố trí bên trong.
Ân quay sang Trung Nhân, ngậm ngùi:
– Kể từ ngày anh em mình xa nhau, đến nay đã ba năm rồi. Sao hôm bác mất, anh không tin cho em về viếng bác?
Nhắc đến cái chết của cha, biết rằng đó là âm mưu thâm độc của đứa cháu phản bội này, Trung Nhân uất lên đến tận cổ, muốn phanh thây xé xác Ân ngay, nhưng phải vờ thân mật:
– Bác mất đột ngột quá. Vả lại công việc bận rộn, đường xá xa xôi, em ở bên ấy cũng đã được Lão quan giao nhiều việc quan trọng, mời đi xa cũng không tiện!
Tiệc lớn được bày ra. Những món ăn sang, quý giá do những người Hoa nấu bày đầy bàn.
Những thứ rượu thượng hạng được đưa đến. Mọi người ăn uống, vờ vui vẻ, hỉ hả.
Đã mấy lần Lầu Củ đưa mắt nhìn Trung Nhân, chờ chén rượu trên tay Nhân đập xuống ra hiệu thì hành động. Nhưng biết rằng, nếu ra lệnh giết bọn họ Hoàng thì tính mệnh của Trung Nhân, Sần Hỏi cũng không còn. Trung Nhân đành coi như không có chuyện gì xẩy ra, cười cười nói nói. Rượu càng nhiều, Song, Ân càng ép sát vào Nhân, tay không rời báng súng. Mã Chính Lâm lầm lỳ nhìn Lẩu Củ.
– Hôm nay quý ngài mời chúng tôi sang đây, chắc có chuyện muốn đàm phán? Song quay sang Trung Nhân.
– Vâng, quý ngài bắt 12 người của Đại quốc ở biên giới chúng tôi. Họ cho người sang hỏi. Chúng tôi yêu cầu quý ngài trả 12 người và 300 lạng vàng cho họ!
Song cười nhạt:
– Quý ngài hãy trả điện đài, vũ khí, Sùng Mí Chiu, Hầu Vạn Quả cho chúng tôi trước. Chúng tôi sẽ trả sau!
Thấy không khí căng thẳng, Sần Hỏi nhanh trí cười lớn:
– Cũng là sự trả miếng nhau cả. Các quý ngài cho người sang định ám sát Mí Sàng của chúng tôi, mua vũ khí và định đánh chúng tôi nên chúng tôi phải tự vệ. Chúng tôi chả trách cụ Hoàng, các quý ngài làm gì. Chúng tôi cho là do ông Cắm Sìn bày đặt ra mà thôi. Hôm vừa qua, ông Sìn còn gửi thư sang hạch chúng tôi về việc cho quân Trung Hoa vào Mèo Vạc!
Ân quay về phía Sần Hỏi:
– Các quý ngài phải trả người và vũ khí cho chúng tôi!
Trung Nhân nhìn Sần Hỏi như đã ăn ý với nhau, nói:
– Các quý ngài cho Cắm Sìn sang đây thì chúng tôi trả mọi thứ cho các quý ngài!
Hai bên tranh cãi nhau một hồi. Hòa khí ban đầu biến mất, chỉ còn lại những câu nói nẩy lửa, những cử chỉ lỗ mãng. Đoàn sứ giả sợ ngồi lâu có biến, liền cáo lui ra về.
Chào xong, Song, Ân kéo luôn Trung Nhân đi bên mình. Nhân bị hai tên áp hai bên, miễn cưỡng phải đi theo. Qua cổng lâu đài, đoàn sứ giả họ Hoàng lên ngựa. Các võ sĩ áp vào đón. Quân lính họ Dương ngơ ngác nhìn nhau, không kịp trở tay.
Đi một quãng xa, đoàn sứ giả mới dừng ngựa. Chí Ân chỉ tay về phía lâu đài Lan Xa chửi
lớn:
– Đồ chó má, rồi sẽ biết tay chúng ông!
Song, Ân, Lâm vừa đi vừa bàn bạc, Lâm nói:
– Cắm Sìn sang, nhất định bị giết! Ta không nên cho Sìn đi!
Song, Ân biết điều đó, nhưng hai người chẳng ưa gì Cắm Sìn, sợ Sìn lộng quyền, tước hết uy thế, của cải nên muốn dùng tay Dương khử Sìn, Song nói:
– Tên Cắm Sìn lâu nay lộng quyền lắm, chẳng coi người Mèo ta ra gì, cứ cho nó sang đó xem
sao?
Ân gật gù tán thành.
Về đến Sà Phìn, đoàn sứ giả cấp báo với Hoàng. Vừa lúc Cắm Sìn và Thuận ở Hà Nội về.
Nghe nói Dương mời mình sang Mèo Vạc, Cắm Sìn không khỏi lo lắng. Nhưng hắn nghĩ: Ta vốn là dòng Võ sĩ đạo, sĩ quan của một cường quốc, lại đang theo Pháp, giúp Hoàng, quân sư của chúng ở đây, là người yêu của một vị nữ hoàng kiều diễm này, ta không được tỏ ra hèn nhát. Đừng để cho mấy thằng Mèo mọi rợ này nhìn thấy một chút sợ hãi trong mắt ta.
Thằng Dương đang liên hệ với Pháp, muốn nhờ Pháp giúp, tiêu diệt Hoàng, chả lẽ lại dám giết người của Pháp hay sao?
Điều đó thì chưa tin được. Bọn Mèo hành động bất ngờ không thể tưởng tượng được. Nhưng còn Sần Hỏi, đúng rồi, Sần Hỏi, nhất định sẽ bênh vực ta, ta là ân nhân của nó cơ mà!
Sần Hỏi trước là một sĩ quan đặc vụ “Lam y” của Tưởng. Sau khi Pháp trở lại thay thế quân Tưởng ở vùng Cao Bằng, Lạng Sơn, Sần Hỏi ngấm ngầm chống lại. Hỏi bị Pháp bắt giam vào ngục, ngày ngày tra khảo rất dã man.
Lúc này, Sìn đã theo Pháp, là một nhân viên Phòng nhì có uy tín. Sìn được lệnh hỏi cung Hỏi.
Biết rõ hoàn cảnh của Hỏi, thấy Hỏi là người thông minh, có chí, căm thù cộng sản, Sìn hỏi:
– Anh có muốn làm nhân viên cho quân đội Pháp không?
Đầu tiên Hỏi ngạc nhiên, nhưng chợt hiểu ý muốn của Sìn, Hỏi trả lời:
– Tôi muốn, nhưng liệu người Pháp có tin tôi không?
Sìn cười phá sự nghi ngờ của Hỏi:
– Tôi là người Cao Ly, trước làm sĩ quan cho Nhật, kẻ thù của Pháp, mà giờ đây tôi vẫn được Pháp hoàn toàn tin cậy, huống hồ anh là đồng minh của Pháp!
Sìn xin với cấp trên tha cho Hỏi và tuyển hắn vào làm nhân viên Phòng nhì của Pháp. Pháp cử Hỏi về Mèo Vạc. Là hai tên cùng xa quê hương, sống lưu vong, làm nhân viên cho một cơ quan, cùng được cử lên hoạt động ở vùng rừng núi xa xôi, hẻo lánh này, chúng kết bạn với nhau, thân mật. Hai tên thề nguyền trọn đời bên nhau trên chiến tuyến chống cộng sản. Nhiều lúc, sau những ngày đi lùng sục, bắt bớ trở về, nhắc đến quê hương, Hỏi nói với Sìn:
– Sau này, khi không còn làm cho Pháp nữa, đệ sẽ đưa huynh về sống ở quê hương Trung Hoa đệ.
Từ ngày Sìn lên Đồng Văn, Hỏi về Mèo Vạc, cùng phối hợp hoạt động, chúng càng gần nhau. Với niềm tin như thế, biết rằng bao nguy hiểm đến với mình, nhưng Sìn bớt lo.
Hoàng nghe Cắm Sìn nói sẽ mang Mèo Vạc, mừng thầm trong bụng. Thật là dịp may hiếm có. Nếu Sìn thắng, ép bọn Nhân nhận những điều khoản của ta thì thanh thế ta lên như diều gặp gió, nhân cớ đó ta lấn thêm đất Dương. Nếu Dương giết Sìn thì nhờ bàn tay Dương, trừ khử được một tên tình địch mà người Pháp không phẫn nộ, tuyệt giao với ta, không giúp Dương tiêu diệt ta. Nhân cớ này, ta kéo quân sang diệt Dương. Nghĩ thế, Hoàng kích khéo Sìn:
– Bọn Dương chó má dám cả gan phạm đến uy danh của ngài quân sư của ta. Nhưng thưa ngài, bọn Sần Hỏi cao mưu, tên Lẩu Củ võ nghệ cao cường. Ngài đi, tôi e có sự nguy hiểm đến tính mệnh ngài. Để tôi cử Song, Ân đi lần nữa. Chúng đang sợ Song, Ân!
Cắm Sìn tức điên lên, nghiến răng:
– Để tôi đi!
Nói rồi, Sìn chỉ lấy thêm Vàng Y Quán, một lính Mèo hộ vệ rồi chạy ra sân, giật cương ngựa trong tay Mỹ Thuận, nhảy phóc lên yên.
Mỹ Thuận chắn trước ngựa, van vỉ:
– Anh hãy bình tĩnh, không nên nóng nẩy. Anh đi, em lo lắm! Chúng giết mất anh, em… Sìn cười kiêu hãnh:
– Em đừng lo. Ngày mai em cứ chuẩn bị rượu đón anh! Anh vẫn coi cái chết nhẹ như lông hồng!
Sìn ra roi. Con ngựa phóng như bay đưa hắn sang Mèo Vạc.
Cắm Sìn vào lâu đài. Trung Nhân vui vẻ ra đón, Nhân mời Sìn vào sảnh đường, thân mật:
– Chúng tôi mời ngài sang đây, thật thất lễ với ngài. Đáng lý tôi phải sang bên Đồng Văn hầu ngài, nhưng bọn Hoàng nham hiểm, lòng dạ nhỏ hẹp, không thể sang được.
Tiệc được dọn lên. Những món ăn sang bày kín trên bàn.
Ngồi trước mặt Sìn là Sần Hỏi. Hỏi đang mừng thầm trong bụng. Lâu nay, Hỏi muốn độc quyền nắm cả hai họ Dương, Hoàng, nhưng Cắm Sìn đã nắm Hoàng rồi. Hoàng lại luôn luôn de dọa tiêu diệt Dương. Nếu Cắm Sìn còn sống, Hoàng diệt được Dương thì Hỏi không còn uy tín với Pháp. Hỏi muốn Dương giết Sìn. Trung Nhân, Sần Hỏi tiếp rượu hết chén này đến chén khác cho Sìn. Thấy hòa khí, không có gì đáng nghi, Sìn uống tì tì, miệng không ngớt lời ca ngợi họ Dương hiếu khách, Sần Hỏi chí tình.
Đã đến lúc thực hiện mưu kế. Trung Nhân đập mạnh chén rượu xuống bàn. Lầu Củ từ trong góc phòng, xông ra, quật mạnh hai thanh tre đực vào cánh tay Sìn. Giật mình, Sìn toan rút súng thì hai tay rã rời. Lầu Củ vật Sìn ra, trói lại.
Hôm sau, Dương cho điệu Cắm Sìn ra chợ Mèo Vạc, mổ bụng sống. Trước mặt dân chúng đông nghìn nghịt, Dương Mí Sàng nói lớn:
– Tên này là tham mưu của Hoàng. Hắn luôn luôn bày kế cho Hoàng xâm lấn đất ta, làm sinh linh điêu đứng. Hôm nay ta trừng trị hắn để trừ hậu họa về sau.
Sần Hỏi nhìn Cắm Sìn quát:
– Tao tưởng mày lên đây làm nhiệm vụ cho Đại Pháp, ai ngờ mày đam mê tửu sắc, chết mệt vì con Thuận. Mày không xứng đáng là một sĩ quan tình báo, không xứng đáng là bạn tao nữa!
Cắm Sìn uất đến tận cổ, chửi:
– Tên Tàu ô phản bội kia. Mày vô ơn bội nghĩa, không còn lương tâm của con người. Biết thế trước kia tao để cho mày chết rục trong tù!
– Câm mồm cái tên Cao Ly bán nước, bán chủ. Mày tưởng mày bỏ Tổ quốc mày, theo Nhật, theo Pháp về sống đời đời trên mảnh đất này sao? Xem gan mày to thế nào?
Sần Hỏi quay sang Lầu Củ ra lệnh. Cắm Sìn trừng trừng nhìn vào con dao sáng loáng, nhọn hoắt trong tay Lầu Củ từ từ ấn vào bụng mình, hất ngược lên. Bụng hắn đau nhói. Tiếng dao sồn sột dội lên óc, nhức nhối. Dòng máu phun từ ngực lên đỏ tay áo Lầu Củ.
Sìn ra rả chửi Hỏi. Tiếng chửi yếu dần yếu dần cho đến khi tắt hẳn.
Sần Hỏi nhìn xác Sìn, bỗng hắn run lên cầm cập. Hắn thấy Dương nham hiểm. Giờ Pháp còn mạnh, Dương còn trọng dụng hắn, nếu Pháp yếu, Dương lại sẽ giết hắn như thế này thôi. Mấy hôm sau hắn mê sảng, hoảng loạn.
Dương Trung Nhân sai lính vất xác Sìn trong rừng cho quạ đến rỉa. Vàng Y Quán bị chặt làm ba khúc. Những tên lính đi theo bị giết hết.
Tin Cắm Sìn bị mổ bụng sống bay về Sà Phìn, Mỹ Thuận vật vã, khóc lóc thảm thiết.
Thuận nhờ mẹ bàn với Hoàng cất quân đánh Dương. Bằng bất cứ giá nào cũng phải đưa xác Cắm Sìn về Đồng Văn làm ma.
Mụ Síu an ủi con:
– Được, con cứ bình tĩnh, giờ nó chết rồi, có thương khóc cũng thế thôi, người héo mòn đi, bàn dân thiên hạ trông vào không tiện!
Hai mẹ con gặp Hoàng, mụ Síu lựa lời khuyên giải thiệt hơn:
– Giết Cắm Sìn tức là bọn Dương muốn tuyên chiến với ta. Nhân cơ hội này, ta cất quân đánh chúng trước. Để lâu, nó liên hệ được với Pháp, Pháp giúp thì ta khó bề làm chủ cái đất Đồng Văn này, khó bề thôn tính Mèo Vạc.
Hoàng thấy phải, vời các tướng lĩnh vào cung bàn bạc. Các tướng nhất trí với Hoàng, cử Chí Ân, Mã Chính Minh đem đại quân tiến thẳng sang Mèo Vạc, Chí Song, Mã Chính Lâm, đem quân tiếp ứng phía sau.
Quân Hoàng được lệnh chuẩn bị đánh Dương.
Suốt ngày đêm, ngay trên bãi cỏ trước dinh Sà Phìn, các bếp được lập lên đồ mèn mén. Hàng trăm chõ mèn mén đồ xong, gói vào lá chuối, quật vào quẩy tấu, buộc lên lưng ngựa.
Hàng chục con bò bị giết, làm thịt lạp mang đi theo. Hàng trăm con lợn được rán, ướp muối. Những quả bầu, bi đông đầy ắp rượu. Một đoàn thầy cúng được phân về các trung đội, để cúng thần, cầu mưa gió.
Những khẩu liên thanh, súng trường, súng săn được lau chùi. Những khẩu súng kíp được xem lại kim hỏa, ngòi thuốc nổ. Những dao găm, đại dao được mài sắc.
Một tốp thám tử được bí mật phái đi. Tin tức tới tấp bay về. Trong dinh, Hoàng cùng các tướng họp bàn. Hoàng hỏi:
– Bọn Dương đưa bọn Tàu trắng vào giúp, ta không nên coi thường. Có nên vừa đánh vừa đàm không?
Mụ Síu lắc đầu:
– Không cần đàm gì cả. Thế ta đang mạnh như chẻ tre. Cứ đánh tận Mèo Vạc! Mặt khác cho người liên lạc mua chuộc Sùng Nảo Sình làm phản, nội ứng cho ta.
*
Chí Ân được lệnh xuất quân. Đoàn kỵ binh với những hàng ngựa hồng, bạch – những con ngựa chiến khỏe to, đi trước. Trên lưng ngựa, bọn tướng lĩnh chỉ huy và kỵ binh dương dương tự đắc. Vó ngựa gõ ran. Đoàn bộ binh vác súng các cỡ đi sau. Người nào người nấy nai nịt gọn gàng, đạn đeo chéo trước ngực, kín quanh hông. Đến phố Đồng Văn, bộ binh rẽ theo đường Pải Lủng, kỵ binh rẽ đường Đồng Văn – Mèo Vạc, hẹn tụ quân ở Mã Pí Lèng.
Chiều hôm ấy, đoàn quân cắm trại ở khu đất bằng lưng chừng núi Mã Pí Lèng.
Đại bản doanh đặt trên một bãi rộng. Một chiếc lều lợp bằng da thú viền lụa thêu xanh đỏ sặc sỡ. Một chiếc cờ lớn mang chữ “Hoàng” phất phới bay.
Xung quanh đại bản doanh, những chiếc lều lợp cỏ, lợp vải được dựng lên.
Trời chiều. Những làn gió thổi qua lều vi vút. Cờ bay trong ánh hoàng hôn mờ nhạt. Những con ngựa mệt mỏi đứng thở. Người ta nới “thắng đái”, “khấu đuôi”, bỏ “mã páo” cho ngựa nghỉ. Bếp được nhóm lửa. Khói bay mờ trong bóng chiều. Ánh lửa lập lòe.
Trời rét. Gió lạnh thổi qua. Những đống lửa to được đốt lên. Lính xúm quanh lửa, sưởi.
Không khí chìm trong mùi thịt bò xào ngào ngạt, mùi rượu cay cay. Những tiếng hát đủ mọi giọng đua nhau cất lên. Những tiếng khèn lá thổi vi vút. Những câu chuyện tục tĩu, tiếng chửi cục cằn phát ra, hòa với tiếng cười khoái trá, man rợ.
Đêm yên tĩnh, người ta nghe rõ tiếng hổ gầm trên núi, tiếng hươu gọi nhau hoang vắng. Bọn lính gác sợ quân Dương cướp trại, căng mắt nhìn vào đêm thâu. Những tên lính nằm co quắp trong các lều cỏ, trong các hang, có tên ngồi ngay trên bãi cỏ, tảng đá, mình quấn những mảnh vải, ngủ gà ngủ gật, thỉnh thoảng lại giật mình bắn vu vơ.
Trong đại bản doanh, Chí Ân và Mã Chính Minh đang nằm hút thuốc phiện.
Chiếc bàn đèn dã chiến được bày ra. Chiếc dọc tẩu gấp nhiều khúc được nối vào. Những điếu thuốc vê sẵn sắp trong các hộp như những viên đạn, được tháo ra. Hai cô gái Hoa xinh đẹp nằm tiêm thuốc.
Ân, Minh nằm gối đầu lên đùi các cô, rít thuốc ro ro.
Hai tướng đang say sưa với “ả phiền” thì một tên lính hộc tốc vào báo:
– Thưa chủ tướng, có một tên lính của ta dám bỏ trại trốn về với vợ nó. Xin chủ tướng xét xử!
Chí Ân vẫn không hề quay mặt, khẽ nhả dọc tẩu, ra lệnh:
– Đánh 50 roi!
Sau khi giết Cắm Sìn, biết nhất định Hoàng sẽ cho quân tấn công. Dương Trung Nhân cùng Sần Hỏi bàn kế giữ Mèo Vạc. Trung Nhân cử Mí Sàng sang Quảng Tây gặp Diu Số, xin viện binh. Diu Số lại cử Vi Cao Chấn đem quân sang giúp Dương.
Đoàn quân Tàu trắng đông nghịt kéo đến biên giới. Vi Cao Chấn nói với các tướng thân tín:
– Cũng như các lần trước, lần này ta cứ đóng quân xa, chờ cho chúng giao tranh. Nếu quân Dương thắng, ta tràn theo. Nếu Dương thua, ta không dại gì mà tham chiến. Ta chỉ giúp những đứa thắng chứ đứa thua, sơ múi gì mà giúp.
Đoàn quân Tàu trắng lôi thôi lếch thếch kéo đi. Quần áo bẩn thỉu, nhem nhuốc. Những gánh nồi niêu, xoong chảo lỉnh kỉnh. Cờ xí lòe loẹt. Phường bát âm đi đầu, ri rỉ tiếng hồ, tiếng sáo.
Dương Trung Nhân đích thân làm Tổng tư lệnh quân Dương. Dương Mí Sàng làm phó tư lệnh. Chỉ huy kỵ binh là Ma Chu Páo, bộ binh là Vàng Dúng Mỉ. Sần Hỏi làm quân sư. Lầu Củ chỉ huy đội quân cận vệ, đi theo Nhân, Sàng.
Đoàn quân theo lá cờ lớn có chữ “Dương” kéo đến chân núi Mã Pí Lèng hạ trại, bày trận chờ quân Hoàng đến nghênh chiến.
Sáng hôm sau, hai toán tuần tiễu của hai phe gặp nhau. Súng nổ phá tan không khí yên tĩnh, báo hiệu thời kỳ giao tranh của quân Hoàng, Dương.
Hoàng Chí Ân, Mã Chính Minh rời đại bản doanh, chĩa ống nhòm về phía trận địa quân Dương, quan sát.
Xa xa, Dương Trung Nhân, Mí Sàng, Chu Páo hiện lên trong ống kính. Ân bậm môi căm tức, băn khoăn.
– Có điều gì làm chủ tướng băn khoăn? Minh hỏi.
– Thằng Trung Nhân thì ta sẽ moi gan nhưng còn thằng Ma Chu Páo, thật đáng thương cho
nó!
– Chắc chủ tướng nghĩ nó là em vợ?
– Cái đó một phần thôi. Mẹ Páo cũng là chị em đằng Dương. Bố Páo bị phỉ giết khi bà đang mang thai Páo. Bà về ở với Trung Nhân. Páo sinh ra và lớn lên ở nhà Dương. Khi tôi về ở nhà Dương, tôi và Páo chơi thân với nhau lắm, có cái gì cũng san sẻ cho nhau. Bây giờ thì nó theo Dương, đối địch với tôi rồi!
Ngắm nghía trận địa địch quân xong, Ân, Minh rải tấm bản đồ trên tảng đá, bàn bạc, bày trận.
Một cánh quân làm nghi binh đánh chọc sườn trái quân địch. Một cánh mai phục hai bên đường Mã Pí Lèng. Một đội quân xông ra, giả thua nhử địch vào trận địa.
Ngay khi đó, một tên lính phóng ngựa về phi báo: Sùng Nảo Sình, tướng quân của Dương, trấn ở Lũng Pù đã nhận lời Hoàng phản Dương, chuẩn bị nổi dậy đánh Lũng Pù, làm nội ứng cho Hoàng.
Chí Ân mỉm cười đắc thắng.
Gần trưa, trận tấn công bắt đầu. Cánh quân Hoàng nghi binh nổ súng chọc vào sườn trái quân Dương. Trung Nhân cho Dương Mí Sàng kéo quân chặn.
Một cánh quân Hoàng tiến theo đường Mã Pí Lèng đánh vỗ mặt quân Dương. Trung Nhân, Chu Páo kéo quân nghênh chiến. Quân Hoàng đánh một hồi rồi giả thua, kéo chạy.
Vi Cao Chấn thấy quân Hoàng chạy, quân Dương ào ào kéo lên, tưởng quân Hoàng thua, liền hô quân xông vào.
Tiếng tù và rúc, tiếng trống, thanh la liên hồi. Tiếng súng nổ loạn xạ, vọng vào vách núi. Khói súng bay mù mịt cả một khoảng trời. Tiếng ngựa hí vang. Quân Hoàng vẫn chạy dài. Quân Dương, quân Tàu hí hửng phóng vào trận địa quân Hoàng.
Đoàng! Một phát súng hiệu nổi lên, quân Hoàng mai phục sẵn, rũ lá, ào ra bắn như mưa vào quân Dương, Tàu. Dàn đá chuyển động, đá lăn xuống giữa đội hình quân Dương. Những hòn đá to kéo đám người, ngựa xuống sông Nho Quế. Tiếng đá lăn ầm ầm, tiếng súng nổ loạn xạ. Những vệt liên thanh từ hai bên thành núi bắn vào quân Dương. Biết bị mắc mưu, Vi Cao Chấn vội vã ra lệnh thu quân. Dương kéo tàn binh về bản doanh.
Trời chiều. Ánh nắng quái đỏ như máu rắc trên đỉnh núi, đổ xuống dòng sông Nho Quế. Quân Hoàng cũng rút về trại, mổ bò ăn mừng trận đầu chiến thắng.
Đêm ấy, vây quanh các đống lửa, quân Hoàng nhảy múa, hò reo, uống rượu, hút thuốc phiện thâu đêm. Xác những tên lính Hoàng được bọc trong tấm vải lanh, vùi hờ trong khe đá. Xác lính Dương trôi đầy trên sông Nho Quế.
Chí Ân một mặt cho lính phóng ngựa về Sà Phìn báo tin thắng trận đầu, mặt khác cho quân nghỉ ngơi, dưỡng sức chờ tin Sùng Nảo Sình nổi dậy tấn công lâu dài Lan Xa thì mở đợt tổng tấn công.
Uống xong bát nước gà hầm sâm, Chính Minh quay sang Chí Ân:
– Ta đuổi được quân Tàu đi thì bọn Dương chịu hàng ta ngay!
– Bọn Tàu cậy đông, lấy thịt đè người. Giá còn Hầu Vạn Quả, ta cho sang thí cho ít tiền là chúng rút về, thậm chí theo ta đánh quân Dương. Nhưng chẳng cần, ta cứ đánh bọn Dương thua, là bọn Tàu cũng chạy thôi! Tôi còn lạ gì bọn này.
Có tin thám tử báo, Sùng Nảo Sình đã nổi lên phản Dương. Chí Ân, Chính Minh lập tức cho quân xuất trận.
Được trận thắng đầu khích động, quân Hoàng hăng hái tiến bước. Đoàn bộ binh đi trước mở đường. Đoàn kỵ binh rầm rập tiến theo.
Xuống đến chân núi, một cánh quân nhỏ đánh vào mặt chính, còn đại bộ phận do Chính Minh chỉ huy vòng đánh vào sườn trái.
Giữa trưa, Trung Nhân chỉ huy quân chống đỡ kịch liệt, giữ thế thủ, đề phòng nghi binh như lần trước.
Quân Dương phục trong các khe núi, sau các thân cây, bắn địch, quân Hoàng không thể nào vượt được qua.
Trận đánh đang giằng co thì một tên lính Dương phi ngựa như bay đến trước đại bản doanh, cấp báo với Trung Nhân:
– Sùng Nảo Sình nổi lên ở Lũng Pù, đang kéo quân về Mèo Vạc!
Trung Nhân rụng rời chân tay. Giữa lúc ấy, quân Hoàng tấn công. Ân đích thân chỉ huy cánh đánh phía chính diện, Chính Minh đánh phía trái. Quân Dương kêu gào quân Tàu xung trận nhưng không thấy Vi Cao Chấn động binh. Không thể chống cự nổi, Trung Nhân ra lệnh rút quân về Mèo Vạc.
Thấy quân Dương rút, quân Tàu cũng vơ vét trâu bò, lợn gà mấy bản xung quanh rồi chuồn theo đường Niêm Sơn, Cốc Pàng về nước.
Quân Hoàng bao vây Mèo Vạc, vừa tìm cách phá thành vừa chờ quân Dương hết lương thực, phải đầu hàng. Ân cho người phá những ống bương dẫn nước từ núi về lâu đài Lan Xa, cấm dân không được tiếp tế gạo, bắp cho Dương.
Ân lấy thêm số võ sĩ hộ vệ, cùng đoàn tuỳ tùng về nhà tìm mẹ. Về đến nhà. Ân gặp mẹ và vợ. Bà mẹ khóc nói:
– Thằng Nhân, thằng Sàng, thằng Páo đều là anh em của con. Giờ chúng đã chịu thua. Con hãy tha tội chết cho chúng.
Ân lắc đầu:
– Mẹ không nhớ, nó làm cha con phải chết trong tù, gia đình ta tan nát ư? Con tha cho nó, ông Hoàng sẽ không tha tội cho con!
Vợ Ân cũng van nài:
– Anh hãy tha cho anh Páo của em. Mẹ chỉ có mình anh ấy là con trai!
Ân xua tay:
– Ai theo chủ nào phải thờ chủ ấy!
Ân dặn mẹ ở trong nhà tránh hòn tên mũi đạn rồi mạnh bước đi ra.
Mấy lần Trung Nhân sai người ra xin Ân cho hàng, Trung Nhân sẽ cống nạp Hoàng, nhưng Ân khăng khăng không nghe. Ân bắt Nhân phải tự trói mình, đầu hàng không điều kiện. Biết hàng, sẽ không thoát chết, Trung Nhân đốc thúc tướng, quân dốc toàn lực mở đường máu chạy qua biên giới sang Tàu.
Dương bắt Sùng Mí Chiu đi theo. Đến giữa đường, Mi Chiu trốn thoát về. Hầu Vạn Quả đi theo quân Dương sang Quảng Tây.
Vàng Dúng Mỉ thấy Dương thua, trong lúc loạn quân loạn quan liền bỏ Dương theo Hoàng.
Chiếm Mèo Vạc xong Ân cho lính đào mả Dương Thụ Nghĩa vất xương ở gốc đa, mặc dù mẹ khuyên can thế nào cũng không được. Mẹ Ân khóc lóc bên đống xương anh bị vất. Ân cho lính tìm kiếm đưa xác Cắm Sìn đã trương phình về Đồng Văn.
Ân cho lính phi ngựa về báo tin chiến thắng trước, còn mình cùng Minh, quân lính đủng đỉnh đi sau.
Bữa đại tiệc mừng chiến thắng cùng đại tang Cắm Sìn được song song tổ chức. Toàn dân Đồng Văn phải cử người tập trung, làm lễ. Trước cổng dinh Sà Phìn được dựng lên một cổng chào lớn bằng gỗ, có kết đèn, kết hoa làm “khải hoàn môn”. Một lá cờ to mang chữ “Hoàng” bay trước gió.
Dân chúng phải mặc đẹp. Các tầng lớp nam phụ lão ấu thành từng đoàn đến tụ tập trước “khải hoàn môn”, hoan hô những dũng sĩ chiến thắng trở về.
Những tay bếp giỏi từ bên Tàu được mời sang làm những món cao lương mỹ vị. Dân chúng phải góp bò, gạo, rượu.
Những cây dình liệu được đốt lên kéo một vệt dài hàng cây số trên con đường rẽ vào dinh. Chờ cho ở Đồng Văn chuẩn bị xong xuôi, trang trọng, Ân mới kéo quân trở về.
Ân, Minh cưỡi ngựa đi qua “khải hoàn môn” trong tiếng hoan hô vang dậy cả khu rừng. Hai tướng ngẩng cao đầu kiêu hãnh.
Con gấu quý nhất của Hoàng được trói lại. Sùng Vạn Lù cầm khẩu pọoc bắn 3 phát vào đầu gấu, máu phun ra. Một tên lính bưng một bình rượu, hứng vào tia máu.
Tất cả các tướng lĩnh, các chủ tịch xã được triệu đến, mỗi người cầm một chiếc bát nâng trước mặt. Ân, Minh đứng hàng đầu. Hoàng đi trước, Sùng Vạn Lù đi sau nâng bình rượu hoà máu gấu rót vào bát Ân, Minh và những tướng lĩnh.
Mọi người nâng bát rượu ngang mặt. Hoàng trịnh trọng nói lớn:
– Hôm nay, ta mở đại lễ mừng chiến công oanh liệt của quân đội Đồng Văn chúng ta. Hai tướng trẻ Hoàng Chí Ân và Mã Chính Minh đã lập công vẻ vang. Ta chúc mừng chiến công của hai dũng sĩ. Những ai vì bờ cõi xứ Mèo ta mà hiến dâng xương máu của mình, ta sẽ ghi nhớ công lao, trọng thưởng. Còn những kẻ nào phản bội ta, sẽ chết như con gấu kia – Hoàng chỉ vào xác con gấu – Chúng ta hãy uống rượu, hoan hô chiến công oanh liệt này!
Hoàng bưng bát chúc mừng Ân, Minh và các tướng. Chí Ân thay mặt đoàn quân chiến thắng hô to:
– Chúc Lão quan sống lâu vạn tuế! Vạn vạn tuế!
– Đất Đồng Văn vạn tuế, vạn vạn tuế!
Tiếng hô theo vang động:
– Vạn tuế, vạn vạn tuế!
Các tướng uống những bát rượu hoà máu đỏ tươi. Tiếng reo hò nổi lên. Đoàn múa hát Mèo hát bài “Mừng chiến công”.
Ngay sau đó, tuy trong bụng rất mừng, nhưng Hoàng tỏ ra ngậm ngùi, chấm nước mắt tuyên
bố:
– Trong chiến đấu vì sự nghiệp của xứ Mèo tự trị Đồng Văn ta, có người đã anh dũng hi sinh, lấy máu mình tưới cho mảnh đất của ta. Đó là dũng sĩ Cắm Sìn. Không phải là người Mèo ta, từ đất nước xa đến đây, nhưng suốt đời vì người Mèo ta mà hy sinh. Ta ra lệnh, tất cả dân chúng Đồng Văn ta, để tưởng nhớ công lao của người anh hùng đã hy sinh vì mình, phải để tang trong một tháng!
Bây giờ chúng ta hãy làm lễ mặc niệm!
– Toàn dân chú ý, giờ phút mặc niệm bắt đầu! Một tiếng hô vang lên.
Mấy khắc trôi qua. Nén hương cháy một đoạn. Hoàng cùng mọi người cúi đầu im lặng, chỉ có tiếng Mỹ Thuận nức nở không kìm được.
Xác Cắm Sìn được đưa về phố Đồng Văn. Mỹ Thuận được cử làm chủ đám tang. Thuận mặc quần áo đen, đội khăn xô, khóc than bên linh cữu Cắm Sìn.
Hoàng ra lệnh cho dân chúng phải làm ma Cắm Sìn theo đúng phong tục người Mèo. Các tướng lĩnh, các chủ tịch xã, dân chúng các nơi phải cử người đến viếng Cắm Sìn.
Một phường hát được triệu đến, hát bài “đưa ma”. Cắm Sìn không có bà con, anh em ở đây, Thuận phải chọn một người Mèo đứng tuổi làm ông “Xổng lì”(1).
Tang lễ được cử hành. Người thổi kèn thổi một bài “cúng ma” bi ai rồi cất giọng buồn thảm hát thay lời Thuận:
Mình chết thật hay mình chết giả? Mình chết giả thì mình dậy đi!
Mình chết thật thì mình nằm đấy. Nằm quay đầu vào trong nhà.
Mình chết giả thì mình dậy đi! Dậy đi!
Lúc này, người và vũ trụ đều u mờ, lạnh ngắt! Mình chết thật hay mình chết giả.
Mình chết thật hay mình chết giả. Mình chết giả thì mình dậy đi.
Chết thật ta rửa mặt cho mình,
Rửa mặt chùi ba lần về với dương trần, Mình chết giả thì mình dậy đi!
Lúc này, người và vũ trụ đều u mờ lạnh ngắt. Mình chết thật hay mình chết giả,
Mình chết thật thì quay mặt lại,
Lắng tai nghe thầy hát ba mươi sáu bài thần ma,
Chỉ đường chỉ lối cho biết đường đi cùng tiên tổ. Lúc này, người và vũ trụ đều u mờ lạnh ngắt,
Ta chỉ đường cho mình đến đây,
Ta chỉ đường cho mình đi tìm tổ tiên, Ta chỉ cho con đường trên.
Ta không chỉ cho mình con đường dưới, Ta không chỉ cho mình con đường giữa, Để mình tìm thấy ông bà, tổ tiên.
Hỡi này người chết ơi!
Mấy ông bà già nghe hát, nghĩ không biết tổ tiên, ông bà Sìn ở đâu: Cao Ly, Nhật Bản hay Tây? Tổ tiên ở xa thế, có biết đường mà về không?
Sau khi chôn cất Sìn mồ yên mả đẹp, chiều chiều Mỹ Thuận cùng cô hầu tên là Lầm, mặc quần áo tang, sai lính cáng ra mộ Cắm Sìn vật vã, khóc lóc thảm thiết. Cô Lầm thì cất giọng ca những bài vọng cổ. Giọng Tàu lai Kinh, pha tiếng Sài Gòn nghe rất lạ.
Trong khi đó, ở dinh Sà Phìn, Song, Ân vui mừng vì đã loại trừ được một tên ngoại bang nguy hiểm có thể tiếm quyền. Mụ Síu bớt đi nỗi lo lắng hàng ngày vì mối tình oan trái của con. Hoàng mừng vì bớt được một tình địch ngày ngày hút mất hồn vợ mình. Hoàng dõng dạc tuyên bố:
– Thằng Tây, thằng Nhật, thằng Tàu, thằng… (Hoàng định nói thằng Cao Ly), thằng Dương đều bị đuổi khỏi mảnh đất Đồng Văn linh thiêng này. Chỉ có người Mèo, họ Hoàng ta mãi mãi làm chủ ở đây thôi! Bây giờ ta phải tập trung tinh lực đối phó với bọn Việt Minh! Đối với bọn này, phải hết sức khôn khéo.
Về quân sự Hoàng giữ nguyên tiểu đoàn Đồng Văn:
– Chí Song – tiểu đoàn trưởng.
– Chí Ân – tiểu đoàn phó kiêm đại đội trưởng đại đội 1.
– Mã Chính Lâm – đại đội trưởng đại đội 2.
– Mã Chính Minh phụ trách lính dõng, gọi là dân quân.
– Dịp Chí Tường thay Cắm Sìn cùng Trương Kỳ Minh làm tham mưu.
Ở các xã, các chủ tịch giữ nguyên như cũ. Vàng Dúng Mỉ mới theo Hoàng được cử làm chủ tịch Mèo Vạc.
Để có chiêu bài hợp pháp cho quân đội, Hoàng xin phiên chế tiểu đoàn Đồng Văn vào trung đoàn 171 khu Lao Hà. Lễ thụ phong cho tiểu đoàn Đồng Văn nhập vào quân đội chung được tổ chức trọng thể.
😍😍Nếu bạn thấy nội dung này có giá trị, hãy mời bần đạo một ly cà phê nhé!😍😍