Mới đây báo điện tử Vietnamnet có bài đặt nhan đề gọi sự việc Mỹ bỏ bao vây cấm vận Việt Nam là “món quà Tết của Bill Clinton” của tác giả “Huỳnh Phan”. Nhiều nơi trên Internet đã đăng bài bày tỏ sự phẫn nộ đối với hành động thể hiện một tư duy nhược tiểu, một não trạng nô lệ, một tư tưởng dân tộc hạ đẳng này. Nếu một trang Hoakynet, Nuocmynet hay Americanet mà giật tít như thế thì vẫn sẽ gây phẫn nộ, nhưng trang Vietnamnet lại giật một cái tít như vậy thì không chỉ gây công phẫn, mà còn làm cho người ta nhìn vào với con mắt khinh bỉ tột cùng, giống như con mắt người đời nhìn bọn Việt gian tay sai bán nước trong thời kháng chiến.

Trước hết, hành động bao vây cấm vận của Mỹ là một hành động dùng sức mạnh bá quyền bá đạo, dùng sức mạnh súng đạn để can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam và các nước, giống như một hành động cho côn đồ vác dao canh trước cửa làng không cho ai tiếp tế hay giao dịch với ngôi làng đó.

Do đó, đây là một hành động lách luật và không phù hợp với luật pháp quốc tế, cũng như với tinh thần của Liên Hiệp Quốc và cộng đồng quốc tế. Trong khi đó VN là một quốc gia bình thường, không phải là một quốc gia gây tội ác diệt chủng hay tài trợ khủng bố, hay đang xâm lược, uy hiếp an ninh của nước Mỹ.

Như vậy đây là một chính sách đi ngược lại luật pháp quốc tế và đạo lý con người nói chung. Sự cực đoan nhân lên khi Mỹ đã tìm cách áp lực và ngăn chặn cả những viện trợ nhân đạo đối với người dân VN, trong lúc người dân VN đang gặp cảnh khó khăn nhất. Nói cách khác, việc bao vây cấm vận là một tội ác của Mỹ. Việc Mỹ bao vây cấm vận Cuba ngày nay cũng vậy, lần biểu quyết tại LHQ nào thì Mỹ cũng đều bị ít nhất trên 95% các quốc gia thành viên LHQ phản đối hành động bao vây cấm vận đó.

Việc Mỹ bỏ bao vây cấm vận VN chính là vì lợi ích của Mỹ. Họ thấy việc bao vây cấm vận không thể bức tử làm sụp đổ được chế độ cộng sản VN, không thể làm cho VN trở thành giống như Liên Xô và Đông Âu.

Một khi VN đã có chính sách Đổi Mới, theo hướng đa phương hóa, đa dạng hóa quan hệ quốc tế và kinh tế nhiều thành phần, kêu gọi đầu tư nước ngoài, hợp tác kinh doanh, thì các nước khác vì lợi ích của họ trước thị trường “béo bở” VN, nên họ đã bất chấp các áp lực của Mỹ mà đáp ứng lời mời gọi của VN mà nhảy vào thị trường này.

Trước nguy cơ “trâu chậm uống nước đục” đó, Mỹ vì quyền lợi kinh doanh của họ, vì lợi ích của các tập đoàn tư bản tài phiệt của họ, đành gỡ bỏ cấm vận Việt Nam. Đổi lại, Việt Nam cho phép và tạo điều kiện thuận lợi hơn cho người Mỹ vào VN làm ăn kinh doanh.

Nói cách khác, Mỹ là kẻ thực dụng nên họ đã không chê tiền, không chê tài nguyên và các tiềm năng “béo bở” ở VN, với trên 90% miếng bánh chưa khai thác vào thời đó.

Đó là về kinh tế. Còn về chính trị và cả quân sự, theo chiến lược toàn cầu và khu vực của Mỹ, lúc bấy giờ Mỹ đã nhìn thấy dấu hiệu của sự trỗi dậy của Trung Quốc, có thể trở thành một thế lực quốc tế khả dĩ đủ sức đối trọng với Mỹ trong tương lai không xa. Do đó, Mỹ muốn sử dụng Việt Nam làm một quân cờ cản trở, kiếm chế, làm vướng chân vướng tay đối thủ Trung Quốc.

Lâu nay có một số kẻ ở VN muốn đất nước VN trở thành quân cờ đó, nhưng nhờ sự tỉnh táo của những người lãnh đạo Việt Nam, VN đến nay về cơ bản vẫn giữ được thế trung lập, tự chủ, không bị kéo nghiêng về phía nào. Nói cách khác, Việt Nam không chấp chận làm một quân cờ của Mỹ, Trung Quốc hay bất kỳ nước lớn nào để chống lại một nước khác.

Như vậy, Mỹ bỏ bao vây cấm vận VN là vì Mỹ không thể lật đổ được chế độ XHCN ở Việt Nam, đồng thời họ không còn có thể áp lực, vận động, lôi kéo được các nước khác nghe theo họ cấm vận VN trước hiện thực đổi mới ở Việt Nam và tiềm năng thị trường kinh tế ở đây. Họ cũng không muốn bị chậm chân, lép vế trước các nước lớn khác, trước các nền kinh tế lớn khác trong cuộc đua đầu tư vào thị trường mới đầy tiềm năng này. Nói cách khác, họ không thể cấm vận tiếp tục Việt Nam, nên đành phải bỏ!

Như phân tích ở trên, hành động bao vây cấm vận VN của Mỹ là một tội ác, hay ít nhất cũng là một trọng tội, một tội lỗi lớn, một hành động xấu xa, sai trái, phi nghĩa. Việc Mỹ bỏ bao vây cấm vận thực chất là một hành động sửa sai, ngưng kịp thời bàn tay tội ác vốn đã đẫm máu phụ nữ và trẻ em Việt Nam thời trước cấm vận, ngừng kịp lúc một hành động tội ác, sai quấy, dừng lại một lỗi lầm.

Nhưng thay vì thừa nhận điều đó, thay vì phải xin lỗi và bồi thường cho Việt Nam, thì Mỹ lại ăn nói như đây là một cái ơn, một ân huệ, một sự ban phát, bố thí cho Việt Nam. Trong khi thực tế mối bang giao hữu nghị bình thường hóa quan hệ giữa Việt – Mỹ là một mối quan hệ cả hai bên cùng có lợi (win – win).

Nếu Mỹ viện trợ không hoàn lại cho VN thì mới có thể gọi đó là một ân huệ, đàng này đây chỉ là thuần túy bang giao hai bên cùng có những lợi ích chung, không chỉ về kinh tế mà còn cả chính trị.

Như đã nói ở trên, Mỹ muốn sử dụng Việt Nam làm con chốt đầu chống Trung Quốc trong khu vực Đông Dương và Đông Nam Á. Nhưng đồng thời VN cũng “tương kế tựu kế”, mượn sức Mỹ, dùng mối quan hệ với Mỹ để quan hệ với Trung Quốc mà vẫn kiềm chế được các hành động nước lớn của Trung Quốc đối với Việt Nam, đồng thời dùng mối quan hệ với Trung Quốc để kiềm chế các hành động nước lớn của Mỹ đối với VN.

Nhiều chuyên gia ngoại giao quốc tế gọi đó là đường lối “đi dây”, “đi trên dây” giữa hai thế lực có ảnh hưởng lớn nhất. Thật ra đây chỉ là đường lối ngoại giao theo trường phái ngoại giao Hồ Chí Minh đã có từ thời tiền kháng chiến. Quyết giữ vững độc lập, tự chủ, và cố gắng trung lập ở mức cao nhất, ngoại trừ với kẻ xâm lược và đồng bọn của chúng.

Việc VN đã giữ được trung lập thành công đối với hai thế lực cường quốc Trung – Xô trong kháng chiến chống Pháp và Mỹ cũng là một trong những nhân tố lớn đưa đến toàn thắng của Việt Nam trước giặc xâm lược Mỹ năm 1975.

Trường phái ngoại giao Hồ Chí Minh là một trong những tài sản lớn nhất mà chủ tịch Hồ Chí Minh đã để lại cho hậu thế.

Việc Mỹ dừng lại tội ác bao vây cấm vận Việt Nam là một hành động đáng khen ngợi nhưng đồng thời cũng đáng trách, vì lẽ ra họ không được phép làm vậy ngay từ đầu, xét theo luật pháp quốc tế và đạo lý nhân loại, lòng nhân đạo tối thiểu của loài người.

Độc ác hơn là họ làm như thế sau hàng trăm cuộc thảm sát, hãm hiếp phụ nữ và trẻ em và hàng ngàn tội ác chiến tranh khác sau hơn 20 năm xâm lược Việt Nam. Không bồi thường 1 đồng. Không 1 tiếng xin lỗi.

Hành động không tôn trọng đất nước và con người Việt Nam như vậy tuyệt đối không phải là một món quà, hay một thứ gì đó xứng đáng để ca ngợi. Tôi nghi ngờ nhân cách, phẩm chất và lòng tự trọng của người giật tít như vậy trên báo Vietnamnet và cả người nào cho đăng một cái tít như thế. Họ đã hô biến một tội ác thành một chuyện bình thường, và biến sự dừng lại bàn tay tội ác thành một…. “món quà”, biến hành động không cấm vận, tôn trọng quyền tự do quan hệ ngoại giao của mọi quốc gia dân tộc, vốn là một hành động bình thường, trở thành một hành động đặc biệt, một “món quà” đặc biệt.

Hiện tượng biến chất, biến tướng của một bộ phận không nhỏ báo chí trong nước hiện nay là bắt nguồn từ một bộ phận thân Mỹ tự phong “cấp tiến”, “cấp lùi” ngỡ mình là “cấp tiến” trong báo chí Việt Nam.

Hiện nay, những người trung lập trong báo chí, những người kiên trung và phối hợp tốt với đường lối ngoại giao trung lập của Đảng, đã bị thành phần thân Tây, thân Mỹ lấn sân ít nhiều và bắt chước các đài Việt ngữ ăn lương nước ngoài RFA, VOA, BBC, RFI chụp mũ vu khống họ là “bảo thủ”, là “thân Tàu”, “thân Trung Quốc”.

Hiện tượng đó đưa đến các hiện tượng đổi màu, chệch hướng, đổ đốn trong lãnh vực báo chí mà dư luận thường xuyên lên án thời gian qua, nhất là hiện tượng “phục dựng thây ma” vừa qua. Đó là sự chệch hướng chung của xã hội, trong đó có làng báo, kể cả Đảng, trong các chi bộ ở các tòa soạn báo chí, bao nhiêu người còn xứng đáng là một người cộng sản cũng là điều khó nói.

Thật ra ông thích Mỹ cũng tốt thôi, tôi cũng thích Mỹ, tôi rất thích ông Bill Clinton. Tôi thấy VN mình cần tham khảo nước Mỹ nhiều đề tài, nhất là về xã hội. Nhưng tôi không sùng bái Mỹ, vì tôi hiểu lịch sử Mỹ và biết họ tích lũy tài sản này, tư bản này từ đâu, từ một quá trình cướp bóc lâu dài, ăn cướp thuộc địa và bóc lột nô lệ, và còn hợp tác kinh doanh làm ăn với các thế lực giống như thế.

Từ khối lượng tư bản và tài sản được tích lũy từ cướp bóc đó, từ “vốn liếng” khổng lồ đó, họ “đầu tư” khắp nơi, khắp thế giới, tìm kiếm lợi nhuận. Từ nền tảng và điểm xuất phát thuận lợi đó họ trở thành giàu mạnh và phát triển sinh sôi những thịnh vượng và ưu điểm trong xã hội. Họ cũng bơm tiền và viện trợ cho một số đàn em chư hầu trên thế giới kết bè kết đảng, củng cố vây cánh và thế lực.

Họ có rất nhiều mặt phải, nhiều ưu điểm, điểm mạnh để tham khảo, nhưng không có nghĩa Mỹ là cái gì đó để sùng bái, thần tượng đến mức quên cả lòng tự trọng.

Tôi biết nhiều bạn trong Vietnamnet sẽ không bao giờ bảo rằng việc Trung Quốc bỏ bao vây cấm vận Việt Nam (1979-1991) là một món quà. Nhưng Mỹ, cùng một hành động như vậy, thì các bạn lại coi đó là một món quà của Mỹ tặng cho Việt Nam. Các bạn dùng hình ảnh tổng thống Mỹ Bill Clinton để gián tiếp tuyên truyền lên rằng Mỹ đã ban ơn ban phước cho Việt Nam, đã “tha tội”, “thứ lỗi” cho Việt Nam.

Thật ra Mỹ trước nguy cơ TQ nhảy vào “kiếm chác” từ thị trường VN, TQ cũng đứng trước nguy cơ Mỹ nhảy vào “kiếm ăn” ở thị trường VN, nên họ đã nhảy vào tìm kiếm lợi nhuận, chứ chả có ma nào là thiện nam tín nữ. Đây là 2 “ông kẹ” chứ không phải 2 nhà từ thiện, nên nhớ điều đó.

Mỹ là kẻ bành trướng toàn cầu, Trung Quốc là thằng bành trướng khu vực. Không có thằng nào là “hiệp sĩ”. Giả sử nếu Trung Quốc và Hoa Kỳ chê tiền, chê tài nguyên, chê lợi nhuận ở Việt Nam thì Nga, vốn đang thân thiện với VN, sẽ nhảy vào một mình hưởng hết. Do đó, việc TQ và Mỹ chấm dứt tội ác bao vây cấm vận VN là vì lợi ích của chính họ, là vì tình thế bắt buộc, chứ không phải là món quà tặng cho VN!

Hành động đó của Mỹ và TQ chỉ là một hành động bớt mất dạy, chứ không phải là một hành động đẹp đẽ đáng tán dương, chứ đừng nói là quà với cáp. Đáng lẽ ra ông không được quyền làm như vậy ngay từ đầu, hoặc nếu vì ăn năn hối hận thì ông đã bỏ cấm vận sớm hơn. Đàng này ông chờ đến khi VN mời mọc cả thế giới vào đầu tư làm ăn kinh doanh, ông không còn ép được người khác ngó lơ VN, sợ các nước đó nhanh chân nhảy vào trước ông, giành phần của ông, cực chẳng đã ông mới “bỏ cấm vận” để được VN cho phép các nhà kinh doanh của ông đi vào kiếm lợi, làm ăn hai bên cùng có lợi, thì đó tuyệt đối không phải là một hành động tốt đẹp, chứ đừng nói là quà tặng!

Người Việt Nam không cần các ông tặng quà, mà cần các ông bồi thường. Trung Quốc đáng lẽ phải bồi thường cho Việt Nam những thiệt hại vật chất và tinh thần mà họ gây ra suốt 1 tháng ở miền Bắc Việt Nam trong cuộc chiến tranh xâm lược năm 1979. Mỹ phải bồi thường chiến tranh cho Việt Nam qua những tổn thất khủng khiếp về vật chất và tinh thần mà họ đã gây ra suốt hơn 20 năm ở cả ba miền Việt Nam, bao gồm hàng ngàn đợt càn quét bắt bớ khủng bố, hàng trăm trận thảm sát, hàng ngàn tội ác chiến tranh mà đến nay vẫn chưa thống kê hết. Những gì Mỹ – Trung gây ra trên đất Việt, cho người Việt, từ kinh tế đến xã hội, con người, là quá lớn. Theo luật pháp quốc tế, họ đã sai khi đơn phương gây ra chiến tranh xâm lược, và theo đạo lý thì họ cũng sai. Sai cả về luật pháp lẫn đạo lý.

Tất cả mọi bên đều vì lợi ích, quyền lợi, miếng ăn, lợi nhuận của chính họ! Và như lịch sử thế giới đã chứng minh, khi cần hy sinh nước nhỏ thì các nước lớn sẵn sàng thí ngay không chớp mắt, nhất là khi lợi ích của họ mâu thuẫn với ta. Cho nên, nước nhỏ mà liên minh với nước lớn để chống lại một nước lớn khác thì trước sau gì cũng sẽ đi đến con đường tự sát!

“Cấp tiến” hay…. “cấp lùi”

Như đã nói một phần ở trên, đây thật ra một dấu hiệu, một nguy cơ chệch hướng chung của một bộ phận xã hội, trong đó có nghề báo, kể cả trong Đảng Cộng sản Việt Nam.

Hiện tượng biến chất, biến tướng của một bộ phận không nhỏ trong xã hội hiện nay là bắt nguồn từ một bộ phận thân Mỹ tự phong “cấp tiến”, “cấp lùi” ngỡ mình là “cấp tiến” trong xã hội Việt Nam.

Hiện nay, trong xã hội và chế độ chính trị Việt Nam, những người trung lập về quan điểm ngoại giao, gần gũi với truyền thống, đã bị “sâu”, “rận”, và các thành phần thân Tây, thân Mỹ lấn sân ít nhiều. Các đài Việt ngữ ăn lương nước ngoài RFA, VOA, BBC, RFI chụp mũ vu khống những người trung lập và gần gũi truyền thống, trung kiên với các giá trị truyền thống là “bảo thủ”, là “thân Tàu Cộng”, “thân Trung Cộng”. Đồng thời họ “tấn phong”, “sắc phong” thành phần thân Tây thân Mỹ là “cấp tiến”.

Cần xác định rõ là danh hiệu “cấp tiến” đó là do chính bọn họ tự phong cho nhau, giống như Don Kihôtê nhờ anh hàng xóm phong cho mình danh hiệu “hiệp sĩ”. Chúng ta không nên ngộ nhận họ là những thành phần cấp tiến đúng nghĩa thật của nó.

“Cấp tiến” là gì? Cấp tiến là những người tiến nhanh lên phía trước, nghĩa là phải tốt đẹp hơn cái cũ, phải chứng minh được là con đường của họ tốt đẹp hơn những cái cũ.

Đằng này nhìn quanh thế giới nhìn các nước theo mô hình mà họ ước ao thì chỉ thấy chủ yếu là những nước làm giàu nhờ ăn cướp thực dân thuộc địa, bóc lột nô lệ lâu dài từ đời ông sang đời cháu, từ đời bố đến đời con, tích lũy của cải tài sản từ quá trình ăn cướp, khủng bố, diệt chủng đầy tội ác đó. Ngoài ra có một ít quốc gia chư hầu được các nước “đại ca Mafia” đó “bơm máu” giúp giàu nhanh.

Còn lại là những nước cũng bình bình như VN, có nước trội hơn một chút ở một vài điểm, có nước kém hơn VN một chút ở một vài điểm, hoặc những nước đang loạn lạc như Iraq, Libya, Syria, Ai Cập, Aghanistan, Palestine…. Thái Lan không khéo cũng sẽ lọt vào danh sách đó.

Tức là họ chả có bằng chứng gì hết. Họ không chứng minh được gì ráo. Điều này tôi đã đề cập trong bài viết về đề tài chống tham nhũng. Như vậy “cấp tiến” ở đâu ra? Cấp tiến thì phải tốt hơn. Đằng này bọn họ có tốt gì hơn số người còn lại ở VN. Và những gì bọn chúng kêu gào gần đây đã được chứng minh là tốt hơn ở nước nào, xã hội nào, ở đâu?

Như vậy bọn họ là cấp tiến hay cấp lùi? Nếu VN mà trở thành Áp, Iraq, Libya, Syria, Ai Cập thì bọn họ là “cấp lùi” chứ ko phải “cấp tiến”. Khái niệm “cấp tiến”, cũng như các khái niệm tốt đẹp mỹ miều khác như “nhân sĩ, trí thức”, “tự do”, “dân chủ”, “nhân quyền”…. từ lâu đã bị diều hâu Mỹ – tàn dư ngụy cố gắng chiếm làm của riêng và làm méo mó ý nghĩa của nó. Từ đó cứ hễ ai thân Tây-Mỹ, theo Tây-Mỹ thì truyền thông Mỹ và phương Tây gọi đó là những người “cấp tiến”, bất kể họ có phải là cấp tiến thật hay không, cấp tiến hay cấp lùi.

Cũng như khái niệm “dân chủ”. Bọn chống cộng, bọn rận tự xưng là dân chủ, nhưng thử hỏi có ai có đầu óc dân chủ, có tư tưởng dân chủ, biết tôn trọng dân chủ mà cứ hễ mở miệng ra là chụp mũ, vu khống người khác ý kiến với mình là “CAM”, “HVB”, “DLV”, tức là vu cáo người dân là chắc nhận được tiền bạc hay quyền lợi, bổng lộc gì đó từ chế độ nên họ mới không đồng ý với họ, bác bỏ quan điểm của họ.

Nếu người dân mà là HVB thì đã trói gô họ lại mà thượng cẳng chân, hạ cẳng tay chứ cần gì phải thuyết phục, tận tình hướng dẫn họ, hay lập luận, lý lẽ với bọn họ làm gì cho mất công và tốn thời gian?

Bất cứ ai mà gần gũi với truyền thống và trung lập trong ngoại giao, chủ trương giữ quân bình giữa Trung Quốc với Mỹ & phương Tây thì đều bị truyền thông phương Tây đặt họ vào “danh sách” những người “bảo thủ” hoặc điên khùng hơn, là “thân Tàu”, “thân Trung Quốc”. Tức là dưới góc nhìn hẹp và thiển cận cực đoan ngu dốt của họ, hễ ai “không thân Tây-Mỹ”, “không theo Tây-Mỹ” thì ắt phải là “thân Trung Quốc”.

Trên thực tế, các nhà lãnh đạo đó không hề “thân Trung Quốc” hay “theo Trung Quốc”, mà là những người có quan điểm ngoại giao trung lập, đứng giữa các thế lực nước lớn, không nghiêng ngả theo về phe phái quốc tế nào, họ chỉ có thân Việt Nam, theo Việt Nam.

Các bạn “rận” cần phải ngưng ngay cái trò chụp mũ, vu khống dốt nát đó! Cuộc chiến tranh biên giới chống Trung Quốc xâm lược 17/2/1979 – 18/3/1979 chỉ mới như ngày hôm qua. Những Hoàng Văn Hoan đều đã bị trục xuất hoặc nghiêm trị từ lâu.

Sau khi Trung Quốc bỏ bao vây cấm vận và Việt Nam bình thường hóa ngoại giao với Trung Quốc cho đến nay, các nhà lãnh đạo Việt Nam thân thiện với anh hàng xóm Trung Quốc như bất kỳ nước nào khác trên thế giới, nhưng không lúc nào không đề cao cảnh giác.

Đối với mọi người Việt Nam yêu nước thì “bóng ma” của ngàn năm Bắc thuộc, các cuộc kháng chiến chống Trung Quốc trong Việt sử, và cuộc chiến tranh biên giới chống Trung Quốc xâm lược năm 1979 vẫn còn ngay đó. Những người lãnh đạo Việt Nam bị các bạn chụp mũ, vu khống là “thân Tàu”, “theo Tàu”, chính là những người “thân Việt”, “theo Việt”, là những nhà lãnh đạo, nhà ngoại giao khôn khéo và lão luyện, có ý thức và kiến thức chính trị tốt, theo đúng trường phái ngoại giao Hồ Chí Minh.

✪✪✪

Vietnamnet lâu nay theo nhiều người là có vấn đề về lập trường quan điểm chính trị – lịch sử và cái tính chất lá cải, hay dùng chủ đề giới tính để câu khách câu view rẻ tiền của nó. Ban đầu tôi rất thích đọc Vietnamnet và báo Thanh Niên, thú thật VNN và TNO từ thời còn ông Khế và ông Tuấn Anh thì chưa đến nỗi nào, vẫn có ít nhiều giá trị nhân văn, từ khi hai ông này đi khỏi thì hai báo này bắt đầu xuống dốc và bị lá cải hóa dần, giá trị nhân văn bị “giá trị” lá cải, giá trị kim tiền thay thế với đường lối chủ trương thực dụng quá đáng.

Tôi từ một người siêng đọc hai báo này thành không còn ghé vào đọc nữa, chỉ khi nào đi đâu thấy ai đó chửi hai tờ báo này vụ gì đó mà có dẫn link thì tôi click vào xem người ta chửi cái gì.

Ngay từ hồi đó Vietnamnet đã cho đăng một số bài “có vấn đề”, như loạt bài của các ông Nguyễn Trung, Tương Lai ám chỉ xa gần rằng phải hủy bỏ con đường xã hội chủ nghĩa. Gần đây là bài của Giáp Văn Dương và bài phỏng vấn ông Nguyên Ngọc đòi hỏi phải hủy bỏ chủ nghĩa yêu nước Việt Nam, trong khi tòa soạn thừa biết chủ nghĩa yêu nước VN là vũ khí tư tưởng sắc bén để bảo vệ độc lập dân tộc.

Hay những loạt bài màu mè và “không thể sến hơn” về tranh cử tổng thống Mỹ. Cứ 4 năm 1 lần là Vietnamnet và một số “lều báo” tương tự đăng bài “rùm beng” về tranh cử tổng thống Mỹ, một sự kiện của nước ngoài, thậm chí còn không phải là đồng minh thân cận gì của VN, nhưng họ lại đăng bài với tần suất lớn hơn cả các sự kiện lớn nhất ở trong nước, họ coi sự kiện của nước ngoài lớn hơn các sự kiện trong nước, và họ gián tiếp tuyên truyền cài cắm vào đầu óc độc giả rằng một sự kiện nước ngoài lớn hơn, quan trọng hơn đối với công dân Việt Nam, sự kiện Mỹ tranh cử tổng thống là quan trọng nhất đối với dân Việt.

Như vậy là những tờ báo có tên “Thanh Niên”, “Tuổi Trẻ”, “Vietnamnet” này vô tình hay cố ý đã và đang đầu độc tư tưởng thanh niên, tuổi trẻ Việt Nam, hướng các em đến một não trạng vọng ngoại, hèn yếu và nhược tiểu.

Mới đây nhất là bộ phận thân Tây, thân Mỹ, bộ phận chệch hướng trong Vietnamnet đã hùa theo với các bộ phận chệch hướng trong báo Thanh Niên, Tuổi Trẻ, Lao Động, làm một cuộc “tổng phục dựng thây ma” gây phẫn nộ trong cộng đồng mà đến bây giờ đã tháng 2 rồi mà người ta vẫn còn chửi vụ đó.

Phải chăng họ đăng các bài của Nguyễn Trung, Tương Lai là để ám chỉ gần xa hủy bỏ chủ nghĩa xã hội Việt Nam và chống mục tiêu XHCN, đăng các bài của Nguyên Ngọc, Giáp Văn Dương để ám chỉ hủy bỏ chủ nghĩa yêu nước Việt Nam và chống mục tiêu độc lập dân tộc?

Phải chăng họ đăng các bài gián tiếp ca ngợi và quảng cáo miễn phí cho tranh cử tổng thống Mỹ, chọn lọc cắt xén những comments có chủ ý đăng lên, cũng như gián tiếp tuyên truyền “tiếp thị” cho chính phủ và tổng thống Mỹ, hình ảnh quốc gia Hoa Kỳ, tiếp tay phổ biến quyền lực mềm của Mỹ tại Việt Nam?

Phải chăng họ viết loạt bài về “hải chiến Hoàng Sa” để “vinh danh Quân lực Việt Nam Cộng hòa”, quảng bá “chính nghĩa cờ vàng”, xuyên tạc đề tài “hải chiến Hoàng Sa” hòng đánh thức, vực dậy và phục dựng thây ma?

Phải chăng họ muốn ám chỉ phải viết bậy lại lịch sử, biến cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước của đại khối dân tộc Việt Nam thành một cuộc “nội chiến Bắc Nam tương tàn”, để chia rẽ dân tộc, gây phẫn nộ, gây cãi nhau, chia 2 phe, ngụy tạo 2 phe, gây xung đột trong lòng dân tộc VN, trong khi bọn “cờ ba que” này vốn đã không có thực chất ngay từ đầu và đã không còn tồn tại gần 40 năm nay, gần nửa thế kỷ nay, phá hoại đoàn kết nhưng lại mạo danh “đoàn kết”.

Phải chăng họ làm thế để chạy tội cướp nước của Mỹ, chạy tội bán nước của ngụy, rửa mặt thây ma, phẫu thuật thẩm mỹ thây ma, vực dậy và phục dựng thây ma, xóa bỏ thành tựu của cách mạng Việt Nam, xóa bỏ một công lớn lãnh đạo của Đảng, xóa bỏ một chiến công đưa đến sự cầm quyền của nhà nước CHXHCN Việt Nam ngày nay, gián tiếp xóa bớt uy tín của chế độ?

Phải chăng họ làm thế còn để ám chỉ rằng Đảng, Nhà nước, Chính phủ Việt Nam ngày nay “hèn với giặc – ác với dân” (khẩu hiệu của tổ chức khủng bố Việt Tân) quá, “không dám” giao chiến với Trung Quốc như “QLVNCH anh hùng”?

Phải chăng họ làm thế còn để gây phức tạp thêm mối quan hệ vốn đã phức tạp với Trung Quốc, tăng cường chia rẽ 2 nước hàng xóm XHCN Việt – Trung như “thế lực nào đó” đứng sau mong mỏi?

Phải chăng họ làm tất cả những điều đó là để làm hài lòng và tìm kiếm “liên minh” với bọn “ngụy dân chủ”, “dân chủ ba que” và các thế lực tàn dư ngụy chống phá lưu vong trên đất Mỹ? Hay xa hơn, để làm hài lòng ông chủ nào đó ở bên Tây, bên Mỹ?

Như vậy câu hỏi được đặt ra là: Liệu có phải một bộ phận nào đó trong Vietnamnet và các báo nói trên cố ý muốn chống lại hai mục tiêu cao nhất là độc lập dân tộcchủ nghĩa xã hội của Đảng và nhân dân? Hoặc/và muốn đi chệch chủ trương đường lối ngoại giao độc lập, tự chủ, trung lập, không nghiêng ngả đi theo một nước lớn này để chống lại một nước lớn kia để sau này bị bọn họ phản bội đem bán, của Đảng và Bộ ngoại giao?

Bởi căn cứ theo tần suất và thời gian họ đăng những bài thuộc thể loại nói trên thì nó như là một hệ thống quy củ, và họ đăng rất nhiều loạt bài, chứ không phải là những trường hợp cá biệt, một bài hai bài.

Hiện tượng nói trên ở một bộ phận báo chí nước nhà đã khiến nhiều người dân phẫn nộ và bày tỏ bất bình trên các trang cá nhân, gần đây nhất là một số bạn bất bình trước hiện tượng “lều báo” lá cải nói trên, đã lập ra trang web Leubao.vn để lên tiếng, góp phần phản biện xã hội một cách lành mạnh, đúng luật, hợp đạo nghĩa, đạo lý và đúng theo định hướng độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội.

Hiện tượng tiêu cực như đã nói, xảy ra chủ yếu là do một bộ phận báo chí đã dần chuyển mình, biến chất, biến tướng và hình thành những tập đoàn truyền thông, hoặc liên kết với các tập đoàn truyền thông khác, hình thành các lợi ích nhóm của các nhóm lợi ích truyền thông báo chí khác nhau.

Tức là sau một thời gian dài hòa mình vào nền kinh tế thị trường và hội nhập kinh tế quốc tế, một bộ phận báo chí Việt Nam đã dần biến mình trở thành các nhóm lợi ích truyền thông phục vụ cho lợi ích tư sản, các liên minh lợi ích cá nhân, tư nhân, phục vụ cho quyền lợi của riêng họ, của các đường dây lợi ích, và đã không còn phục vụ cho lợi ích chung của nhân dân lao động và của xã hội, đất nước, dân tộc Việt Nam.

Các tầng lớp tư sản dân tộc không xấu, họ cũng là một trong những thành phần quan trọng đóng góp vào kinh tế và xã hội Việt Nam. Nhưng nếu có yếu tố nước ngoài, một khi các tầng lớp tư sản này có dấu hiệu của sự hy sinh lợi ích của nhân dân lao động và dân tộc VN để làm lợi cho chính lợi ích nhóm của họ và cho các thế lực kinh tế, thậm chí cả chính trị của nước ngoài, phục vụ cho các lợi ích nhóm của nước ngoài và một nhóm thiểu số trong nước, thì tức là các tầng lớp này đã lộ diện nguy cơ biến hình trở thành tầng lớp tư sản mại bản bán nước, hy sinh lợi ích chung của nhân dân và đất nước cho lợi ích riêng của cá nhân, nhóm lợi ích, và các thế lực nước ngoài, trong đó có các thế lực nước lớn, tư bản tài phiệt, Mỹ, Trung Quốc, phương Tây.

Vấn đề tinh giản hóa đội ngũ cán bộ, công chức

Tôi nghĩ những sai phạm về chính trị, lịch sử, tư tưởng trong một bộ phận báo chí vừa qua nên được đưa vào diện những đối tượng của các đội ngũ công tác thuộc những người có trách nhiệm thực hiện Nghị quyết TW 4 của Đảng.

Nói ngắn gọn: Nên chú trọng bắt “sâu”, bắt “rận” trong làng báo giống như chú trọng bắt những con sâu, con rận ấy trong Đảng hay các cơ quan, cơ sở, tổ chức quan trọng khác đặt dưới sự lãnh đạo của Đảng và quản lý của Nhà nước. Để cho sự lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước có thực chất hơn, không còn trên danh nghĩa như một số nơi, khi “người ta” tìm đủ mọi cách để “lách”, để “né” sự quản lý của Nhà nước, sự lãnh đạo của Đảng, địa phương không phục tùng trung ương về công việc.

Điều đó đưa đến một hiện thực là rất nhiều báo chí, nhất là các báo điện tử trên Internet hiện nay trên thực tế đã trở thành các báo chí tư nhân, việc Đảng lãnh đạo – Nhà nước quản lý chỉ còn trên danh nghĩa bề ngoài.

Mới đây Bộ nội vụ và Chính phủ dự kiến thực hiện một kế hoạch 6 năm nhằm tinh giản hóa đội ngũ cán bộ, công chức, dự kiến loại bỏ khoảng 100.000 cán bộ, nhân viên ra khỏi các cơ quan công quyền.

Trước hết phải nói đây là một kế hoạch rất hay và nhìn chung là hợp lòng dân, bởi vì lâu nay bàn dân thiên hạ đã than phiền rất nhiều về vấn nạn ngồi không ăn lương từ tiền đóng thuế của nhân dân do Nhà nước quản lý, “sáng cắp ô đi tối cắp về”. Biến nơi công quyền nghiêm minh trở thành một nơi “kiếm ăn”, “kiếm chác”, “đào mỏ” của một số người, trong đó có nhiều người kém tài kém đức và lười biếng không đủ khả năng và siêng năng để tự bươi chải “kiếm cơm”, họ dựa vào quan hệ để vào cơ quan Nhà nước “dựa hơi” Đảng. Đưa đến các tình trạng tiêu cực trong việc kết nạp Đảng.

Tuy nhiên, đây là một “chiến dịch” cần phải thực hiện rất thận trọng, sáng suốt và tỉnh táo. Bởi vì cái gì mà đụng chạm đến lợi ích, dù bản chất tốt đẹp đến mấy, thì đều có thể bị lợi dụng cho mục đích xấu xa, và việc này cũng không ngoại lệ. Đây là một kế hoạch rất lớn, 100.000 người là con số không hề nhỏ.

Mặc dù đã có một số quy định tương đối cụ thể về đối tượng cho về hưu sớm hoặc nghỉ việc, nhưng trong đó vẫn có không ít những vấn đề có thể lợi dụng được để trục xuất người tốt ra đường. Đồng thời nên xác định rõ ràng phải chăng người ta lười nhác muốn ngồi không, hay người ta bị các đường dây đen tối vô hiệu hóa và cố ý cho “ngồi chơi xơi nước”? Không chỉ những người ngồi không, còn những người đang làm thì sao? Chẳng lẽ những người đang làm 100% là những người đạo đức và tài năng?

Tôi nghĩ nên liên kết kế hoạch này với Nghị quyết TW 4 của Đảng. Những người có trách nhiệm thực hiện Nghị quyết TW 4, những người lãnh đạo công cuộc chống tham nhũng hiện nay nên cùng Chính phủ và Bộ nội vụ giám sát chặt chẽ công tác thực hiện kế hoạch này trong 6 năm tới. Đồng thời nên có một địa điểm nào đó để cho ai là nạn nhân bị các thế lực u ám, hắc ám lợi dụng kế hoạch này để “cho ra đường” một cách bất công những cá nhân không thuộc các phe cánh lợi ích, các đường dây tham nhũng của họ, còn có nơi chốn để khiếu nại, dĩ nhiên với những lập luận hợp lý và đầy đủ bằng chứng.

Những đối tượng bị cho ra đường trong vòng 6 năm tới, các năm tới nữa và tương lai, không nên chỉ giới hạn trong những người không làm hoặc làm ít, mà còn ở những người làm nhiều nhưng làm bậy, sai phạm, bị kỷ luật, bị nhắc nhở quá nhiều.

Cần liên kết chặt chẽ kế hoạch này với công tác bắt “sâu”, bắt “rận” theo Nghị quyết TW 4. Theo đó, những “bầy sâu trong nồi canh” hay “con sâu làm rầu nồi canh”, những đối tượng tham ô, biến chất, tha hóa, về kinh tế, về chính trị, về văn hóa, những kẻ có tư tưởng lệch lạc, chệch hướng, phản động, tuyên truyền cạo sửa cào bằng lịch sử, cào bằng các giá trị lịch sử, xuyên tạc lịch sử cách mạng, phủ nhận thành tựu cách mạng, tuyên truyền miễn phí cho các quan điểm của nước ngoài, đặt các quan điểm của nước ngoài lên trên nước nhà, chống phá hoặc đi ngược lại mục tiêu độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội, đều là những đối tượng cần cho ra đường trong thời gian tới.

Thật là một sự bất công và lãng phí to lớn khi những phần tử này ăn lương từ tiền thuế của nhân dân để làm những hành động hại nước, hại dân. Loại bỏ thành phần đó ra ngoài chính là chống tiêu cực, chống tham nhũng, chống lãng phí, chống bất công, đem lại công bằng hơn cho chế độ và xã hội, trung thành với Nghị quyết TW 4, giữ vững ổn định chính trị và trật tự xã hội, kỷ cương phép nước, niềm tin và lòng dân.

Nguồn: Thiếu Long

© Đạo Sĩ Chăn Gà

😍😍Nếu bạn thấy nội dung này có giá trị, hãy mời bần đạo một ly cà phê nhé!😍😍