1. Mượn tích người xưa mà kể chuyện Khổng Tử chém Thiếu Chính Mậu
Đây là một câu chuyện nổi tiếng trong lịch sử đó là Khổng Tử chém Thiếu Chính Mậu. Nhiều người cho rằng đây cũng là một trong những nghi án lớn nhất trong lịch sử khi Khổng Tử ra lệnh chém Thiếu Chính Mậu mà không theo những quy định luật pháp cụ thể thời bấy giờ. Lũ hủ Nho xem đến đây thường bảo rằng Khổng Tử nhỏ nhen vì ghen ghét tài năng của Thiếu Chính Mậu nên mượn cớ cậy quyền mà chém Thiếu Chính Mậu. Khổng Lão Phu Tử vì ghen ghét với biện tài của Thiếu Chính Mậu, lo rằng họ Thiếu giỏi hơn mình, biện tài tốt hơn mình thì về sau đường quan lộ rộng mở, có thể uy hiếp đến vị trí của mình trên quan trường nên chém luôn như nhổ cái gai trong mắt. Nghe đến đây nhiều kẻ không đủ trí tuệ thường gật đầu một cách ngu si cho rằng Khổng Tử quả thật là người nhỏ nhen, đố kỵ, đâu có nhìn thấy được cái dụng tâm chân thật của bậc thánh nhân. Tiếc rằng lũ hủ nho và kẻ ngu thường chiếm số đông trong thiên hạ, truyền miệng nhau mà làm ô uế thanh danh bậc thánh nhân. Tự hỏi rằng nếu Khổng Lão Phu Tử tham lam chức quan nước Lỗ vậy tại sao khi Tề Cảnh Công dùng kế li gián để nước Lỗ không dùng Khổng Tử mà muốn ngài về làm quan bên nước Tề ngài lại không về Tề. Nếu Phu Tử tham lam chức quan tại sao ngài lại phải dẫn 3000 học trò bôn ba khắp xứ Trung Nguyên tuyên thuyết lễ giáo làm gì, không ở lại một nước nào đó mà làm quan. Vua Lỗ sau vời Khổng Tử về lại làm quan sao ngài không về mà vẫn tiếp tục bôn ba đến tận cuối đời mới về quê để ghi lại Lễ Giáo vì sợ hậu thế không tiếp nhận được nền giáo dục này. Như vậy có thể thấy cái nhìn của đám hủ nho, trí sĩ thời xưa tự nhận mình học thức thật thiển cận, nhưng lại có sức mê hoặc lòng người, khiến cho dân đen ngu si mà tin theo, làm oan uổng danh tiếng ngàn đời của thánh nhân.
Trở lại với chuyện Thiếu Chính Mậu cũng là như vậy, Thiếu Chính Mậu có biện tài, nói như ngày nay thì ông ta có khả năng hùng biện (hùng biện chứ không phải ngụy biện). Lời nói của ông ta nói ra lời nào đều có sức thu hút lòng người, làm cho người khác không thể không gật đầu mà tán dương con người này nói thật có lý. Đến Khổng Tử cũng nói không lại Thiếu Chính Mậu, nhưng tiếc rằng con người này lại không có nhân đức, tâm ông ta là tà ác, vì vậy mọi điều ông ta nói ra đều là mê hoặc lòng người, khiến cho người khác rơi vào trong tà đạo. Khổng Tử đã thấy rõ ràng cái tà của Thiếu Chính Mậu, sợ rằng con người này mà có thể du thuyết thì sẽ làm loạn đất nước. Vì ông ta sẽ dùng biện tài của mình để du thuyết, khiến cho luân thường đạo lý bị sụp đổ cả, khiến cho xã hội động loạn mọi người đều bị mê hoặc, mầm mống mất nước chính là đây. Nhưng Khổng Lão Phu Tử nói không lại ông ta, đến nói còn không lại thì làm sao có thể chuyển ông ta từ tà sang chánh, thậm chí chánh đạo còn bị ông ta bẻ cong đi. Vậy chẳng còn cách nào, vì thiên hạ thương sinh Khổng Lão Phu Tử chỉ còn cách chém đi Thiếu Chính Mậu, bớt một kẻ làm loạn động xã hội thì chánh đạo mới có thể thực hiện, xã hội mới có thể an ổn được. Vậy nên người có trí thực sự, thì đều hiểu cho nỗi khổ tâm của Khổng Lão Phu Tử, vì thiên hạ mà gánh chịu tiếng xấu. Thế mới thấy bậc thánh nhân suy nghĩ nào há như mấy kẻ tiêu nhân tầm thường. Loài đom đóm đâu thấy được sự vĩ đại của vầng thái dương.
Mượn tích người xưa thì thấy ngày nay Thiếu Chính Mậu là đại diện cho ai, đại diện cho bọn xiểm thần, luôn dùng miệng lưỡi hư ngụy để làm loạn quốc gia, áp bức bậc tôi trung, nói xấu người liêm khiết, bôi nhọ bậc quân tử. Xiểm thần là một trong những loại gian thần thời xưa, loại xiểm thần là bọn quan lại tuy nhận bổng lộc của vua nhưng lại không vì vua ra sức, báo đền ơn quốc gia, ngược lại hưởng thụ bổng lộc nhưng toàn buông lời dèm pha, hãm hại bậc trung lương làm cho quốc gia loạn lạc. Thông thường xiểm thần thường đi liền với nịnh thần, chúng một mặc nịnh hót, bợ đỡ kẻ trên hòng kiếm đường thằng quan tiến chức làm cho kẻ trên u mê không thể trị quốc, một mặc với bậc anh hùng nghĩa sĩ thì chúng luôn thường nói xấu, gây tổn hại đến thanh danh của họ, hãm hại họ. Nói đến một trong những xiểm thần nổi tiếng thiên hạ không thể không nhắc đến Bá Bỉ, Tần Cối. Bá Bỉ vì nhận hối lộ của Việt Vương Câu Tiễn mà dèm pha Ngũ Tử Tư khiên cho Ngũ Viên treo đầu tại cổng thành, cuối cùng khiến cho Ngô Vương Phù Sai mất đi cả nước Ngô hùng mạnh, dân chúng lầm than. Còn Tần Cối thì gièm pha Nhạc Phi, bảo rằng Nhạc Phi định tạo phản, khiến cho Tống Cao Tông triệu hồi Nhạc Phi bằng 12 đạo kim bài, gây ra vụ án oan lớn nhất tại Phong Ba Đình. Khi Hàn Thế Trung chất vấn Tần Cối đã từng nói Nhạc Phi có tội gì thì chỉ nhận được câu trả lời đó là “Có thể có” (Mạc Tư Hữu). Câu nói đã đi vào lịch sử cùng với án oan của anh hùng Nhạc Phi. Chỉ nhìn qua lịch sử cũng có thể thấy bọn xiểm thần là mối nguy hại quốc gia. Vậy ngày nay xiểm thần là ai, có lẽ chẳng cần phải nghĩ nhiều xiểm thần ngày nay chỉ có hai loại, một là những kẻ tự nhận mình là trí thức đang ngày đêm đòi phá bỏ chủ nghĩa xã hội ở Việt Nam và hai là bọn lều báo đang dựa vào ngòi bút để phá hoại chính xã hội này. Chúng ta có thể thấy rõ ràng hình ảnh của bọn xiểm thần qua hai loại trên mà tôi xin chỉ ra ở hai câu truyện dưới đây.
2. Thoát Hán Bài Nga Đả Khổng Chống Cộng
Từ lâu đây đã là một trong các kim chỉ nam của nhóm những kẻ xiểm thần như tôi đã nói ở trên, đặc biệt là dạng người tự nhận mình là trí thức. Có thể nói trí thức hay không thì không biết, nhưng thoát Hán bài Nga là rõ rang. Những trí thức tự nhận của Việt Nam luôn rêu rao cái luận điểm là Trung Quốc là kẻ thù truyền kiếp của Việt Nam còn nước Nga cũng chỉ vì quyền lợi của họ không tốt gì cho Việt Nam chính vì vậy đề cao tư tưởng thoát Hán bài Nga. Lại thêm một luận điểm nữa đó là Việt Nam quá phụ thuộc vào Trung Quốc do nhập khẩu nhiều từ Trung Quốc, rằng hàng hóa Trung Quốc tràn ngập thị trường vậy nên Việt Nam bị Trung Quốc khống chế về mặt kinh tế và Nga khống chế về mặt quân sự. Vì thế để thoát Trung bài Nga thì Việt Nam phải thân với Mỹ, phải vào TPP với Mỹ, phải cùng Mỹ chống Trung Quốc trên biển Đông, nhờ có Mỹ mà Trung Quốc sẽ phải kiêng dè Việt Nam. Còn đối với Nga, họ cho rằng Việt Nam toàn phải mua vũ khí Nga, ko có được tiếp xúc với vũ khí hiện đại tiên tiến của Mỹ. Rồi Nga là nước chủ nghĩa xã hội cũ vì thế Nga là nước lạc hậu, họ giúp Việt Nam cũng chỉ vì coi Việt Nam như công cụ để chống Mỹ cho họ. Xin thưa với lũ xiểm thần hủ Nho rằng cái luận điệu này là một trong những luận điệu có thể nói khắm nhất mà tôi từng đọc. Có thể thấy trong cái luận điệu này có mấy cái ngu như sau:
– Thứ nhất bọn trí thức và lều báo ra sức tuyên truyền rằng Việt Nam phụ thuộc Trung Quốc vì phải nhập khẩu hàng hóa từ Trung Quốc. Nếu cái luận điệu này đúng thì ta sẽ có 1 mệnh đề là bất cứ nước nào mà nhập khẩu hàng hóa từ Trung Quốc lớn nhất trong kim ngạch nhập khẩu thì đều phụ thuộc Trung Quốc. Từ mệnh đè này ta có hệ quả là những nước phải nhập khẩu nhiều từ nước khác đều là phụ thuộc kinh tế. Vậy có phải nghịch lý không Châu Âu và Mỹ là hai đối tác nhập khẩu lớn nhất hàng hóa Trung Quốc là phụ thuộc kinh tế Trung Quốc. Nhưng thực tế không như vậy, vì đơn giản chính sách của Trung Quốc là làm công xưởng cho thế giới. Từ khi thực hiện cải cách kinh tế đến nay Trung Quốc luôn đặt mục tiêu hướng tới một nền kinh tế xuất khẩu chính vì vậy hàng hóa Trung Quốc luôn hướng tới việc đa dạng, giá thành rẻ để xuất khẩu. Vì thế các nước nhập hàng hóa Trung Quốc rất nhiều, nhưng ko vì thế là phụ thuộc kinh tế Trung Quốc. Cái phụ thuộc hay không là do chính bản thân quốc gia đó có đủ sức để vươn lên một nền kinh tế mạnh hay không. Trong ngoại thương thì là sự trao đổi công bằng và tìm kiếm thị trường, ở đâu hàng hóa giá rẻ thì ở đó sẽ được ưu tiên lựa chọn. Còn Việt Nam là một nền kinh tế phụ thuộc không thể trách Trung Quốc mà có trách hãy trách chính mình. Đơn giản vì phụ thuộc kinh tế ở Việt Nam là gì, đó là không có một nền tảng công nghiệp nặng đủ mạnh. Lenin đã từng nói muốn có CNXH thì trước tiên phải có cơ khí hóa, điện khí hóa đầu tiên, nhưng Việt Nam không làm được cái đó. Từ khi Đổi mới kinh tế Việt Nam đã đạt được nhiều thành tựu nhưng cũng phá hoại không ít, những think tank đi đầu trong phong trào đổi mới đã đưa ra những chính sách gần như phá bỏ công nghiệp nặng, mà chạy theo công nghiệp nhẹ và tiêu dùng. Những kẻ tư vấn chính sách thời đổi mới đã góp phần lớn công trong việc phá bỏ những Gang thép Thái Nguyên, cơ khí Trần Hưng Đạo. Để thay vào đó là mời chào FDI, cuối cùng hệ quả của hàng chục năm Đổi mới vẫn là kinh tế Việt Nam không phát triển được và rơi vào bẫy thu nhập trung bình. Vì đơn giản làm gì có công nghiệp nặng, công nghiệp nặng ví như cái móng của một tòa nhà, nhà mà không có nền móng thì làm sao xây cao được, dù đẹp đến đâu thì cuối cùng vẫn phải sụp đổ mà thôi. Nhìn vào cơ cấu hàng nhập khẩu của Việt Nam thì thấy rõ đó là nhập khẩu chủ yếu nguyên vật liệu và máy móc. Nhà thơ Tố Hữu đã từng nhận xét Việt Nam là rừng vàng biển bạc cơ mà, sao lại phải nhập khẩu nguyên vật liệu. Đơn giản không phải là Việt Nam không có tài nguyên mà là không có công nghiệp nặng để chế biến các tài nguyên trên thành nguyên vật liệu đủ chất lượng làm ra thành phẩm. Trong khi đó Trung Quốc ngày càng vươn lên mạnh mẽ thì sự phụ thuộc là điều tất yếu. Không có cái lập luận ngu xuẩn nào bằng cái lập luận tôi học dốt là vì do thằng ngồi cạnh nó học quá giỏi cả. Tất cả chỉ là ngụy biện cho sự phá hoại nền công nghiệp nặng nước nhà của cái lũ trí thức giả tạo.
– Thứ hai: cãi lũ trí thức giả tạo có không ít kẻ được đào tạo ở bên Liên Xô và các nước XHCN cũ nhưng chúng lại đang ra sức hô hào chống Nga, cho rằng Nga là độc tài, là muốn sử dụng Việt Nam như công cụ kiểm chế Mỹ. Tất cả lý do chỉ vì Nga là thành phần của Liên Xô cũ, việc bài Nga diễn ra trên mọi phương tiện thông tin đại chúng và những phát biểu của lũ trí thức đó. Bài Nga vì sao, vì đơn giản thân Nga thì Mỹ không vui, cái chúng cần là thân Mỹ, với chúng Nga luôn là hình mẫu của một chế độ độc tài. Nhưng người Việt Nam phải nhớ rằng Liên Xô xưa là một trong những quốc gia giúp đỡ Việt Nam nhiều nhất, họ cũng giúp đỡ ta trong công nghiệp nhiều nhất. nếu không có Liên Xô giúp, từ việc xây dựng nền tảng công nghiệp cho đến giao thông thủy điện cho đến đào tạo đội ngũ khoa học. Thậm chí máu người Liên Xô đã đổ trên Việt Nam vì một Việt Nam độc lập thống nhất. Nước Nga ngày nay không phải Liên Xô trước kia nhưng họ vẫn có tình cảm với Việt Nam, vẫn chân thành muốn hợp tác cùng Việt Nam dù đã có những lúc bọn trí thức giả tạo đó ăn cháo đái bát, hy vọng Việt Nam quay lưng với nước Nga. Thực chất đơn giản đó chỉ là hi vọng làm hài lòng cho Mỹ, đặc biệt khi nước Nga ở trong những thời kỳ đen tối của thập niên 90 thế kỷ 20. Những việc làm này về cơ bản chính là vong ân bội nghĩa, thấy lợi quên nghĩa. Nó đi ngược lại với chính truyền thống của người Việt Nam. Nhưng nó đã và đang được chấp nhận, thậm chí chúng ta học lịch sử đều biết không có Lenin và nước Nga XHCN thì ko có Ucraina, Lenin mang độc lập và quyền tự quyết đến cho dân tộc Ucraina nhưng khi Ucraina dật đổ tượng Lenin bởi một nhóm những kẻ tân phát xít thì lại được lũ báo chí Việt Nam ca ngợi như cuộc chiến của những người theo chủ nghĩa tân tự do. Thậm chí việc đưa Crum trở về tổ quốc Nga cho đúng với mảnh đất quê hương cũng bị bọn xiểm thần ở Việt Nam đổ cho là hành động xâm lược. Nguyên nhân chỉ có một chỉ vì nước Nga gắn liền với Chủ Nghĩa Xã Hội mà thôi.
Ở trên đã nói đến Thoát Hán Bài Nga, thì đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, thực chất cái việc Thoát Hán Bài Nga là lớp vỏ để che đậy cho mục đích của lũ xiểm thần đó chính là Đả Khổng Chống Cộng. Đây mới là mục đích chính, vì sao phải Đả Khổng Chống Cộng vì tư tưởng Khổng Tử và Marx Lenin còn thì đó là mũi giáo đâm thẳng vào chủ nghĩa cá nhân, là cái đem lại hạnh phúc cho toàn bộ số đông nhưng sẽ làm ảnh hưởng đến quyền lợi của một nhóm những kẻ muốn hướng đất nước theo con đường TBCN để chúng có thể thỏa thuân bóc lột giá trị thặng dư trên xương máu của người dân cần lao. Để chúng có thể nô nên phè phớn hưởng sự giàu có mà không cần phải lao động nhiều. Đả Khổng Chống Cộng đã trở thành mục đích cuối cùng của lũ trí thức giả tạo và lũ lều báo Việt Nam vì đơn giản những kẻ muốn Việt Nam đi theo Tư Bản Chủ Nghĩa là những kẻ có tiền và có quyền thì sẽ đem quyền lợi, lợi ích chia sẻ một phần cho lũ trí thức và báo chí để tuyên truyền hộ chúng. Trong đó phải kể đến sự giúp ích vô cùng to lớn của Mỹ và Phương Tây thông qua các chương trình đào tạo ngắn và dài hạn. Kết quả của những chương trình này ra sao, đấy là chưa bao giờ ở Việt Nam hiện nay Khổng Marx bị đẩy xuống chỗ cùng cục của xã hội. Nếu như Marx từng nói CNCS giống như một bóng ma đang bao trùm châu Âu thì hiện nay ở Việt Nam Marx và CNXH là một thứ bệnh dịch còn đáng ghê tởm hơn cả HIV, người ta nghe đến Marx là nhăn mặt, là tránh Marx như tránh hủi. Còn Khổng thì sao, nó là thứ bệnh đậu mùa hay dịch hạch đáng lẽ phải nên chết từ mấy trăm năm trước rồi mà còn tồn tại, nên giờ càng phải tránh xa loại bệnh dịch quá khứ này.
Dưới đây là một số câu chuyện tôi kể ra hoàn toàn là sự thật có thể dẫn chứng cho các bạn thấy.
a- Cách phòng chống lây nhiễm virus “HIV biến thể Marx”.
Một sự thật rõ ràng là hiện nay sách trên các giá sách tri thức chúng ta gần như không thấy sự hiện diện các tác phẩm kinh điển của Marx. Không ai bắt họ phải đọc sách có tính chất học thuật cao như sách Marx nhưng gần như không nhà xuất bản nào có hứng thú với việc xuất bản lại sách của Marx. Bạn không thể dễ dàng tìm đọc những cuốn như Chống Duyring, Tư Bản Luận, Biện chứng của Tự nhiên hay Tuyên Ngôn Đảng Cộng Sản, những cuốn sách là kim chỉ nam cho giai cấp vô sản trên thế giới. Tôi từng nhớ đã phải lang thang khắp các hàng sách cũ tại nhiều trường đại học chỉ để mong tìm được 1 bộ Tư Bản Luận cũ và phải mất rất nhiều tuần mới có thể tìm được. Trong khi đó sách ở Việt Nam thì tràn ngập các loại sách dạy làm giàu, sách ngôn tình, sách tâm lý nhưng tuyệt nhiên không thấy sách Marx. Có một nơi tự nhận là NXB Trí Thức khi họ ra sức tuyên truyền cho các đầu sách của họ là sách khai dân trí, chấn hưng dân trí thì tràn ngập các loại sách chống Marx như Sự Khốn Cùng Của Chủ Nghĩa Lịch Sử, Đường Về Nô Lệ, Chủ Nghĩa Tự Do mới. Một đất nước tự nhận là đi theo CNXH mà mặc nhiên sách Marx hiếm hoi như lá mùa thu thì đó là sự tự nhận giả tạo.
Ví dụ thứ hai đó chính là thái độ của thế hệ trẻ hiện nay đối với việc học Marx đó chính là đây là môn học của sự tiêu diệt sinh viên, là môn học làm ngu đi sự hiểu biết của sinh viên. Có thể nói với sinh viên việc học Marx Lenin là một cực hình, họ sợ Marx Lenin như chính sợ một thứ dịch bệnh, thậm chí nếu có ai tỏ ra thích học những môn học này thì sẽ nhận được cái nhìn kỳ thị như một người bị nhiễm HIV. Có khi còn hơn cả người nhiễm HIV vì người nhiễm HIV còn được coi là có trí khôn, có hành vi nhận thức, còn người học và yêu thích Marx thì bị coi như gặp vấn đề về mặt thần kinh. Bạn có tin không, sự thật là thế đó, tôi tin vì một người bạn của tôi đã bị như vậy. Thậm chí anh còn kể ở trường anh sinh viên nếu được cử đi thi học sinh giỏi mấy môn Marx Lenin thì giáo viên phải mời chào, phải đủ thứ ưu đãi mới chịu đi thi. Nghịch lý thay là thầy đi mời trò đi thi.
Câu chuyện thứ ba tôi kể là tôi từng có một người bạn, khi anh ta muốn đem các kiến thức Marx Lenin vào trong áp dụng chuyên ngành, anh ta nhận được cái từ chối của giáo sư trường anh ta đơn giản vì ông ta nói Marx lỗi thời rồi không còn đúng nữa mặc dù vị giáo sự đó dẫn chứng một loạt các thứ trong học thuyết Marx nhưng khi chúng tôi đối chiếu với nguyên bản thì những dẫn chứng đó một là Marx đang phê phán cái đó, hai là nó được bịa đặt một cách trắng trợn theo cách hiểu của ông ta. Một sự nhét chữ vào miêng Marx vì cãi nhau với người chết bao giờ cũng là cãi nhau dễ nhất. Một người bạn khác từng đi tham gia một số hội thảo kinh tế tại cái xứ An Nam này và anh ta nhận xét đa phần các hội thảo kinh tế đều tìm cách phủ định Marx, nếu bạn nói Marx ở đó họ sẽ cho bạn là thần kinh dù cho bạn có nói đúng đến đâu đi chăng nữa. Thậm chí nếu bạn càng nói đúng thì bạn còn có thể bị tước đoạt quyền được nói vì họ đưa ra hội thảo để nói xấu Marx chứ không phải là để họ nhận ra cái sai của họ là họ đếch hiểu gì về Marx. Với họ Marx là thứ bệnh dịch đáng sợ cần tránh xa là thứ cần phải cho vào sọt rác.
Câu chuyện thứ tư về đại dịch Marx ở cái xứ An Nam này cần phải nói đến đó chính là ai đã làm hỏng Marx ở Việt Nam. Xin thưa một phần rất lớn là từ công tác đào tạo. Những người học Marx chân chính như chúng tôi đều hiểu rằng bản thân Marx và Engels đều là những nhà khoa học tự nhiên rất giỏi, họ có các công trình khoa học đóng góp cho khoa học tư nhiên với một nền tảng tư duy logic rất tốt. Nhưng ở Việt Nam để học Marx thì đào tạo sinh viên khối nào. Xin thưa là sinh viên khối C, khối Văn Sử Địa tại trường Đại Học KHXH Nhân văn hay Học viện báo chí tuyên truyền. Đó là sự sai lầm, bài viết của tôi không có ý định châm biếm sinh viên khối C, nhưng sự thật vẫn là sự thật, khối C là khối học toán còn không xong thì làm sao mà có thể học triết được, môn học đòi hỏi sự tư duy vô cùng sâu sắc. Vậy nên chất lượng của sinh viên chuyên ngành Marx Lenin ra trường vô cùng kém, chỉ loanh quoanh mấy cái giáo trình còn không bao giờ biết nguyên bản hay hiểu nguyên bản là gì. Thậm chí có những người đã là giảng viên nhưng khi tôi hỏi thì họ hoàn toàn không thể phản biện được, đơn giản vì họ không có đủ tư duy khoa học và logic. Thậm chí có những cái của Marx họ còn không hiểu. Nhiều năm liền đào tạo như vậy thì hỏi làm sao họ có thể truyền đạt cái hay của Marx Lenin, Trong khi đó những người tôi tìm hiểu, học giỏi Marx Lenin thực sự đa phần đều là những người tự nghiên cứu và họ lại là dân khoa học tự nhiên chứ không phải khoa học xã hội, đơn giản vì đầu óc của họ đã có tư duy logic rồi.
Thực sự sau bao nhiêu năm đổi mới, giờ đây Marx trong tư tưởng nhiều người một chỉ là cái bức ảnh mà bất kỳ đại hội Đảng nào cũng cần treo lên cho có lệ từ cấp trung ương đến địa phương vì ông ý là người phát hiện ra CNCS. Nhưng bên cạnh đó còn tồn tại một ông Marx thứ 2 tại Việt Nam, đó là Marx HIV, Marx bệnh hoạn, Marx bị mọi người tránh như tránh hủi. Nếu như vào thời kỳ đầu thế kỷ 20 thì đó sẽ là ông Marx Hủi còn vào đầu thế kỷ 21 thì đó là Marx HIV. Bên cạnh đó một bộ phận không nhỏ những người được đào tạo về Marx Lenin đang làm xấu đi hình ảnh của Marx, tôi vẫn từng nhớ đến câu chuyện rất nhiều người nói tôi được đào tạo chuyên ngành về Marx đây nhưng tôi không tin những gì ông ấy nói. Hình như ông ấy nói sai không còn đúng và thích hợp cho Việt Nam, cái của Marx cũ quá rồi, giờ còn ai dùng nữa. Nhờ tất cả những sự tuyên truyền từ một bộ phận lớn giảng viên Marx Lenin tốt nghiệp từ các trường Đại học Khoa Học Xã Hội Nhân Văn và Học Viện Báo Chí Tuyên Truyền mà chúng ta có Marx HIV của thế kỷ 21. Thực sự không mong muốn gì hơn đó là ở cái xứ An Nam này hãy học cách nói trung thực những gì Marx nói và nếu ko tin thì đừng để tượng hay ảnh ông ý nữa còn hơn là biên Marx thành đại dịch HIV toàn cầu. Sự khốn cùng của những kẻ tiểu tư sản tại một dân tộc đã từng làm nô lệ. Thực ra ai đã đọc cách mạng và phản cách mạng ở Đức của Karl Marx đều thấy rằng giai cấp phá hoại cách mạng nhiều nhất chính là giai cấp tư sản nhưng giai cấp phản bội cách mạng nhiều nhất là giai cấp tiểu tư sản. Chúng tự cho mình là trí thức, là tinh hoa của xã hội, chúng tham gia cách mạng bằng những lời lẽ sáo rỗng và rỗng tuếch nhưng khi lại đào ngủ đầu tiên nếu cách mạng thất bại và khi cách mạng thành công thì lũ tiểu tư sản lại cố gắng nhanh chóng chiếm lấy cái thành quả lãnh đạo cách mạng và tự khoe khoang về những chiến công của giai cấp vô sản nhưng chúng tự nhận cho chính mình và làm cho ý nghĩa của cuộc cách mạng tiêu tan vì chúng không biết đưa cách mạng đi theo đường lối nào. Một đoạn ý nghĩa rất nhỏ cũng đúng với thực tại của Việt Nam bây giờ, khi mà bọn trí thức và báo chí tiểu tư sản thích hô hào thích thể hiện sự lãnh đạo với đất nước, một mặt chúng bợ đỡ bọn tư sản nước ngoài chà đạp người lao động Việt Nam, mặt khách chúng lại kích động giới cần lao cần phải hủy bỏ đi những thành quả cách mạng vô sản của Việt Nam đã đạt được thông qua những lời kêu gọi chấn hứng dân trí, khai dân trí, cải cách thể chế. Chúng dùng lời lẽ hoa mỹ đã phá hoại chính thành quả cách mạng mà Hồ Chí Minh đã dẫn dắt nhân dân Việt Nam đạt được. Tôn vinh những kẻ bán nước, và lợi dụng cái gọi là lỏng yêu nước giả tạo, chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi để phá bỏ Marx tại Việt Nam cũng như các thành quả cách mạng cao nhất. Và nhờ có chúng Marx đã trở thành 1 đại dịch tại Việt Nam vì còn Marx thì những tư tưởng tiểu tư sản hẹp hòi, những lời lẽ hoa mỹ sáo rỗng, tính phản trắc của giai cấp tiểu tư sản và sự kiêu ngạo ngu dốt của bọn tiểu tư sản sẽ không có đất để nảy nở cho chúng.
b- Ngăn ngừa sự trở lại của “bệnh đầu mùa” Khổng Tử.
Chống Cộng đã làm thì song song với nó phải là Đả Khổng, tại sao lại là Đả Khổng mà không phải là Đả cái khác. Còn nhớ thời kỳ trước khi thực hiện cách mạng vô sản, chúng ta đã sai lầm đó là đả Khổng, một sự thiếu hiểu biết của giới cần lao cộng thêm sự thiếu chỉ dẫn đã khiến cho người Việt Nam đem tượng Khổng Tử vứt ngoài bãi cỏ, đập phá Văn miếu, những gì liên quan đến Khổng được coi như là tàn tích của chế độ phong kiến. Chúng ta vội vã quy tội cho Khổng Tử rằng ông là biểu tượng của phong kiến bảo thủ lạc hậu cần phải đập phá. Tuy nhiên xét đến cùng người Việt Nam phá Khổng mà vẫn hành Khổng. Tại sao tôi dùng cụm từ này ở đây? Bố mẹ ông bà tôi đều là những người sống dưới chế độ bao cấp và miền bắc giai đoạn xây dựng xã hội chủ nghĩa. Rất nhiều người sống dưới thời đó đều phải công nhận một điều đó là một xã hội an bình, giáo dục và đạo đức rất được coi trọng. Đi đường đánh rơi đồ vật không lo bị lấy mất, trộm cướp gần như không có, tôi từng nghe bà ngoại tôi đạp xe 40 cây số để đem lương thực lên tiếp tế cho con cái, phải đi ban đêm vì ban ngày trời rất nóng. Nhưng cả đoạn đường từ Hà Nội lên Hòa Bình không gặp một tên cướp nào, chỉ có 1 bác nông dân tốt bụng chỉ đường cho cụ vì lo sợ trời tối cụ bị lạc đường và cho cụ tá túc tại nhà một lúc để có chỗ dừng chân nghỉ ngơi. Tôi còn nhớ cả cái phường bố tôi đang sống chỉ cần một ông công an phường đảm bảo trật tự an ninh là đủ, ba năm mới xảy ra một vụ đánh nhau do anh em trong nhà bất hòa trong khi đó không hề có vụ đâm chém, cướp giật. Cô giáo dạy văn của tôi thường bảo, trẻ em đi học được học cái gì đầu tiên đó là nhân nghĩa, học cách yêu thương từ cha mẹ anh em đầu tiên rồi đến nhà cửa quên hương mình đang sống, biết trân trọng từ quyển sách đến cái bàn mình đang học. Thời đó vào đội viên khó lắm, phải thật gương mẫu mới được đeo khăn đỏ không tạp nham như bây giờ. Học sinh mà cá biệt là cảm thấy xấu hổ với bạn bè trong lớp mà tự cố gắng. Chúng ta tuy phá Khổng mà vẫn hành Khổng, xã hội đó nào có khác chi nước Lỗ thời Xuân Thu, hành theo Khổng nên ban đêm đi ngủ cửa không cần cài khóa, tội phạm thì ít mà ra đường cũng không lo mất của.
Vậy tại sao lại là phá Khổng mà vẫn hành Khổng, xin thưa Khổng không có tạo nên chế độ phong kiến, cái ông dạy là giáo dục xã hội để an định xã hội hài hòa. Còn cái hủ nho phong kiến là sau này do những kẻ hủ nho đưa lên làm sai tư tưởng của Khổng. Khổng dậy nhân chi sơ tính bổn thiện, con người đều có tính thiện, đều bình đẳng, cái khác nhau giữa người quân tử và tiểu nhân là vì nghĩa hay vì lợi. Nếu là vì nghĩa thì dù có mạt hạng phải nằm hố xí, nuốt than như Dự Nhượng vẫn là quân tử, nếu là vị lợi thì dù lời hoa tiếng ngọc, đầy một bồ chữ nghĩa như Thiếu Chính Mậu vẫn là tiểu nhân. Tiểu nhân và quân tử vốn không phân biệt sang hèn giai cấp, ít học hay nhiều chữ nghĩa, khác nhau chỉ ở chỗ tâm địa khác nhau, vì lợi hay vì nghĩa. Cũng thế Khổng đề xuất xã hội phải có trật tự, có kỷ cương, con người phải có ý thức lễ nghĩa. Nhưng đám hủ nho lại làm sai quan điểm của ông biến thành xã hội có giai cấp, giai cấp bị trị phải phục tùng giai cấp thống trị. Vậy nên mới phải có Mạnh Tử phê phán lũ hủ nho, bảo rằng vua coi dân như cỏ rác thì dân cũng ko cần phải trung thành với vua. Học thuyết Khổng Mạnh vốn là thuyết bình đẳng, nhưng qua lời bọn hủ nho đã thành biến tấu thành tàn tích của chế độ phong kiến, chính vì vậy đã có một thời ta đả Khổng mà vẫn hành Khổng bởi đó là luân lý đạo đức ngàn đời mà Việt Nam vẫn đang thực hiện theo, nó dung hòa và lặng lẽ không bài trừ nhau, sống trong chính xã hội chủ nghĩa vì về cơ bản đó đều là mang đến sự bình đẳng và bình yên cho con người.
Nếu như cách đây khoảng 30-50 năm chúng ta đả Khổng mà vẫn hành Khổng thì vẫn còn chấp nhận được vì đó là đả hình thức trọng giáo dục thực hành. Còn sau này thì sao nước ta khôi phục Văn Miếu, Quốc Tử Giám, nhưng khôi phục thật hay không? Không hề mà là khôi phục để biến nó thành nơi tham quan du lịch. Khôi phục vì lợi ích kinh tế chứ không phải vì muốn khôi phục vì giáo dục truyền thống vì luân thường đạo lý. Nói một cách khác con người hiện nay là biến Khổng thành công cụ để kiếm lời còn không muốn học Khổng, thế nên mới có việc đòi phá tượng Hồ Chí Minh, tôn vinh tượng 74 kẻ bán nước. Từ khi đổi mới đến nay, du nhập văn hóa phương Tây thì đây mới thực là Đả Khổng đích thực. Vì sao phải Đả Khổng, vì những gì Khổng dạy là theo nhân nghĩa mà bỏ danh lợi, còn bọn trí thức tiểu tư sản, bọn báo chí chúng là theo danh lợi mà bỏ nhân nghĩa, vậy làm sao chúng lại không đòi Đả Khổng. Khổng còn tức là khác nào chỉ thẳng mặt chúng mà mắng loại vô giáo dục vô liểm sỉ, Khổng bị đả mất thì tự khắc chúng đưa các lý lẽ hoa mỹ mất dạy để tôn vinh hành vi phá hoại của chúng, tôn vinh hành vi bán nước.
Có thể nói Khổng giờ là thứ bệnh đậu mùa đáng sợ đang trở lại, tượng Khổng còn đứng sững ở Văn Miếu nhưng hình tượng Khổng trong giáo dục đạo đức thì mất hết rồi. Bậc thánh nhân nào cần giữ tượng gỗ tượng đất, tượng xi măng làm gì vì họ không cần danh, cái họ cần là nhân dân học theo đạo thánh hiền để thành người tốt. Vậy nên thời xưa dù đem tượng Khổng vứt ngoài ruộng, đái lên tường Văn Miếu thì Khổng vẫn vui vì người người hành Khổng, nhà nhà học Khổng, còn ngày nay tượng Khổng xây đẹp đẽ, sơn son thiếp vàng thì Khổng lại buồn. Buồn vì người người đả Khổng, nhà nhà đả Khổng, có còn ai coi trọng giáo dục luân lý đạo đức nữa hay không. Chỉ cần lên mấy trang báo chí Việt Nam sẽ thấy nào dạy cướp chồng người khác, nào dạy ngoại tình, nào dạy con cái phải có quyền tự do cá nhân không nghe lời cha mẹ, nào dạy phải phá hoại quốc gia, dạy để trốn thuế, rồi là dạy cách kiếm tiền theo kiểu người giàu, toàn dạy danh lợi mà phá bỏ đạo đức. Đấy là chân chính đả Khổng. Tôi từng đọc trong một bài viết của luật sư Bảo Anh Thái, anh ta khá là giỏi, anh viết mà tôi rất ưng ý rất hay, Khổng có sống lại mà cầm sách Thánh Hiền đi dạy thanh niên cũng chưa chắc đã bằng Ngọc Trinh uốn mông lắc vú trên báo chí. Mà đúng thế thật, ở cái xã hội này sách của Khổng thì Ngọc Trinh nó ngồi lên cả mặt sách cũng ối thẳng hoan hô ủng hộ. Vậy nên mới có việc con đánh cha, giết cha, cha đánh con giết con, xã hội loạn động. Đả Khổng đích thực là ở đây chứ đâu, thậm chí lũ trí thức bại não còn tuyên truyền theo Khổng là theo Trung Quốc mượn cớ chống Trung Quốc để Đả Khổng chính vì vậy.
Bên cạnh đó bọn lều báo cũng ra sức tuyên truyền cho việc đả Khổng, cứ cái gì gắn với Khổng thì là gắn với Trung Quốc. Mượn cớ chống Tầu đả Khổng, vì lều báo ngày nay cũng nhiều kẻ không có kiến thức, như Xuân Dương trên báo giáo dục, cho rằng Đạo Chích và Đạo nghĩa đều là cùng một Đạo. Vì sao nhà báo lại chống Khổng đến vậy, đơn giản chỉ vì Khổng từng dậy Tâm Tịnh – Chuẩn Ngôn – Tu Thân – Tề Gia – Trị Quốc – Bình Thiên Hạ. Còn lũ lều báo hiện nay thì là Tâm Ô – Ác Ngôn – Nuôi Thân – Phá Gia – Hại Quốc – Loạn Thiên Hạ. Lũ lều báo hiện nay toàn tâm đia tàn ác ô nhiễm, nói lời thì hư ngụy dối trá dèm pha để nuôi cái thân béo nên lắm tiền, sau đó thì phá hoại luân lý đạo đức gia đình, hại quốc gia và cuối cùng làm loạn thiên hạ. Vì tiêu chí ngược nhau như thế nên bọn lều báo bây giờ đa phần đều là ở trên pháp luật, tự cho mình cái quyền coi thường luật pháp phá hoại luật pháp. Tôi từng đi xem từng thấy, người dân vi phạm luật giao thông thì nem nép chịu phạt, còn lũ lều báo thì rút thẻ nhà báo ra dọa nạt công an. Giờ nhà báo có quyền lớn lắm, đòi sửa cả pháp luật hiến pháp trong khi đó người dân lại rất tuân thủ pháp luật. Nguyên nhân thì đã giải thích ở trên, chúng làm việc gì cũng đều là để có lợi cho chúng. Vậy nên Khổng còn thì lũ lều báo không có đất sống, Đả Khổng thành công thì bọn kền kền báo chí đó tha hồ tung hoành mà phá hoại đất nước vì lợi ích cá nhân.
3. Tự do ngôn luận làm loạn quốc gia, thời kỳ mà thằng vô học đi đấu tố thằng có học, lũ lều báo đấu tố công nhân kỹ sư.
Nếu như ở trên tôi đã nói cho các bạn về phong trào thứ nhất là Thoát Hán Bài Nga Đả Khổng Chống Cộng thì ở câu chuyện thứ hai chúng ta sẽ đến với câu chuyện về thời kỳ Đại Đấu Tố đang diễn ra tại Việt Nam. Chính bè lũ tiểu tư sản đang chĩa mũi giáo về phía nhân dân cần lao với chiêu bài tự do ngôn luận. Chúng ta sẽ phân tích cái mầm mống của tự do ngôn luận là thế nào khiến cho loạn quốc gia. Để phân tích kỹ hơn chúng ta hãy đặt vấn đề tại sao hồi xưa thánh nhân không đề cao tự do ngôn luận, như Khổng Tử đã dậy Tâm Tịnh – Cẩn Ngôn. Tâm tịnh tức là bạn phải có tâm trong sáng, tâm thành thật, tâm lương thiện, có như vậy tâm đã tịnh thì tiếp theo phải là Cẩn Ngôn hay Chuẩn Ngôn, từng lời bạn nói ro phải là lời thật, hoàn toàn không có sự giả dối, phải nói thật là đầu tiên, thứ hai là phải nói phù hợp hoàn cảnh, nói tường tận rõ rãng không nói kích động, thứ ba là phải nói khách quan, nói không xen tạp tình cảm tư tưởng cá nhân vào vì nếu xen tạp tình cảm tư tưởng cá nhân vào thì tức là lời nói của bạn đã là sai lầm. Vì thế thánh nhân xưa không đề cao tự do ngôn luận mà đề cao là cẩn ngôn. Chính vì vậy Khổng Tử cả đời, học vấn cả đời của lão nhân gia đều là Thuật Nhi Bất Tác chính là thuật lại trung thực lời dạy của cổ thánh tiên hiền hoàn toàn không xen tạp ý cá nhân, hoàn toàn không có chút hư ngụy. Vậy tại sao sau này lại đề xuất tự do ngôn luận, vì ở châu Âu trải qua hàng ngàn năm tồn tại dưới chế độ phong kiến và giáo hội, kìm kẹp mọi thứ phát triển. Sự kết hợp giữa giáo hội và phong kiến đã làm hòn đá tảng cản trở sự phát triển của châu Âu, những nhà khoa học, nhà tư tưởng tiến bộ đều bị xử phạt rất nặng, như chúng tay đã thấy có Copecnic, Galileo hay Thomas More. Chính vì vậy không khí này bao trùm cả châu Âu, nó khiến cho người ta không dám nói thật, không dám thách thức uy quyền của giáo hội Thiên Chúa Giáo. Chính vì vậy mới cần có phong trào tự do ngôn luận, cho phép những nhà khoa học chân chính, những nhà tư tưởng cách mạng được thẳng thắn nói thật và trình bày các quan điểm hệ tư tưởng của mình. Mục đích của tự do ngôn luận thực chất là tạo điều kiện cho nhà khoa học nhà tư tưởng được nói sự thật.
Ngày nay tự do ngôn luận đã bị biến thành môi trường của việc tự do nói và không phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình. Chính điều này lại đã phản tác dụng khiến cho cái xứ An Nam này và nhiều nơi khác trên thế giới rơi vào sự giả dối vì không ai phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình. Tôi đã từng nói với mấy anh bạn trẻ rằng nếu có cái nghề nào mất dậy nhất ở xứ An Nam thì đó chính là nghề lều báo, vì nó đang làm ngu đi dân trí Việt Nam. Thực ra làm ngu dân có hai cách, cách một khá nổi tiếng đó là không cho dân tiếp cận với thông tin, còn cách thứ hai là cho dân tiếp cận với mớ thông tin của tự do ngôn luận. Cách một có vẻ khá tàn nhẫn và nổi tiếng với chính sách không cho dân biết đọc biết viết nhưng cách hai thì thực chất làm dân ngu dễ dàng hơn nhiều và làm cho xã hội loạn động nhiều hơn. Nói đến đây không thể không bội phục tài trí của Mao Trạch Đông, người đời chửi Mao là kẻ độc tài tàn ác còn tôi thì thấy Mao là người có tầm nhìn xa. Lãnh đạo một đất nước thời bấy giờ gần 1 tỷ dân, việc giữ cho xã hội ổn định là vô cùng khó, trước bối cảnh đó Mao triệt để áp dụng chính sách ngu dân thứ nhất, đến bây giờ Trung Quốc vẫn vậy kiểm soát chặt chẽ mọi nguồn thông tin. Tại sao vậy người Trung Quốc xưa vẫn có cách giáo dục nhu vậy đó là trước khi cho nó ra ngoài trường đời thì phải cho nó đóng cửa 5-10 năm cạnh lão sư để học để biết được phân biệt đúng sai phải quấy. Bạn thử xem các bậc kỳ nhân của Trung Quốc xưa đều là đóng cửa trên núi tu học 5-10 năm mới được sư phụ cho xuất sơn. Vì sao vì ở đời là chốn thị phi, trắng đen lẫn lộn, nếu không có sự nhận thức đẩy đủ thì lập tức sẽ là đúng sai phải quấy lẫn lộn, làm ác tưởng thiện mà thấy thiện lại không làm vì cho là ác. Giáo dục như thế quả thật quá hay quá tốt, khi con người đã đủ khả năng phân biệt phải trái trắng đen thì nào có thể bị ô nhiễm trước các thông tin đúng sai phải quấy nữa chứ. Lúc đó lão sư sẽ cho bạn xuất sơn tham học. Còn nếu chưa đủ khả năng thì tốt nhất nên làm tờ giấy trắng bên cạnh lão sư. Giấy trắng thì dễ vẽ còn giấy đã rớt mực thì vẽ thế nào. Ý nghĩa chân thực nằm ở chỗ này, chính vì vậy thà để dân ngu như tờ giấy trắng còn hơn để dân ngu vì bị đầu độc thông tin, giấy đã nhoe nhoét mực thì chỉ có thể vứt đi chứ nào dùng được nữa còn giấy trắng thì vẫn luôn luôn dùng được. So sánh hai cách ngu dân thì mới thấy cái tầm suy nghĩ của Mao Trạch Đông quả thực vô cùng sâu sắc, nếu Trung Quốc mở của thông tin sớm thì sẽ lại giống như xứ An Nam bị bọn Tây lông đầu độc, cuối cùng càng ngày càng có nhiều bọn suy nghĩa không cần dùng não. Thế thì chẳng cần đến 100 năm mà có thể trong vòng 1 năm với 1 tỷ dân thì Trung Quốc đã chia năm sẻ bảy rồi, không có một đất nước Trung Quốc hùng mạnh như hiện giờ. Bạn có thể so sánh giữa Hồng Kông và Đại Lục có thể thấy sự khác biệt, người Đại Lục có ý định phục vụ tổ quốc nhiều hơn là người Hồng Kông vì đơn giản họ đã được giáo dục rất kỹ, kể cả đi ra nước ngoài cũng tìm cách trở về. Trong khi đó người Hồng Kông đặc biệt là giới trẻ lại rất kỳ thị Đại Lục, muốn hướng về Anh Mỹ mà từ chối dòng máu Hoa Hạ, biểu tình ở Hồng Kông là một ví dụ rất lớn, tuy nhiên thanh niên Đại Lục lại rất coi thường cái biểu tình này. Đơn giản Hồng Kông sau 100 năm ở với nước Anh đã bị ngu dân hóa thông qua quá trình đầu độc thông tin. Vậy nên càng tự do ngôn luận thì càng là môi trường thích hợp để cho ngu dân chứ không phải khai dân trí gì cả và mầm mống bạo loạn là từ đây.
Có thể thấy tự do ngôn luận ở xứ An Nam này đã khiến cho thị phi trắng đen bị đảo lộn, khiến cho người có học thì bị kìm kẹp mà kẻ vô học nhưng giỏi khoa môi múa mép thì thăng tiến. Đấy là một sự thật đang diễn ra hàng ngày mà tôi phải nói, và thể hiện ở những hậu quả sau đây.
a- Tự do ngôn luận dẫn đến xét lại lịch sử:
Tự do ngôn luận là xét lại lịch sử, là điều kiện để vinh danh những kẻ bán nước, giống như Ucraina đã từng rất anh hùng trong chiến tranh Vệ Quốc, nhưng nhờ có tự do ngôn luận mà giờ bọn phát xít lên nắm quyền và đang xét lại lịch sử. Chúng ngang nhiên ca ngợi những kẻ từng là tội phạm chiến tranh. Việt Nam bây giờ cũng thế, nhờ có tư do ngôn luận mà Nguyễn Ánh đã đứng ngang hàng với Quang Trung, Lê Văn Tám suýt bị xóa đi chiến công anh hùng trong lịch sử. Nhờ có tự do ngôn luận mà việc xây tượng đài Hồ Chí Minh từ 7 tỷ thành 1400 tỷ trong khi đó 1400 tỷ là để xây dựng một cơ sở hạ tầng cho trung tâm một tỉnh tại Việt Nam. Ở đây tôi không nói việc xây dựng cơ sở hạ tầng này hiệu quả hay không, có tham ô hay không vì cái này phải có điều tra bằng chứng rõ ràng và có tính toán kinh tế cụ thể mới trả lời được. Cái tôi muốn nói là tượng đài Hồ Chí Minh là gì, là thể hiện sự biết ơn với chủ tịch Hồ Chí Minh, người đem lại nền độc lập tự do cho Việt Nam. Nhưng lũ xiểm thần trí thức giả tạo và bọn kền kền lều báo lại nhân việc đó để chửi Hồ Chí Minh, cho rằng dựng tượng đài là quá đủ. Xin thưa đủ hay không thì do nhân dân quyết định và dù cả nước này có dựng mỗi tỉnh 2 tượng đài cũng không để so với công lao Hồ Chí Minh. Định dùng con số 1400 tỷ đánh lập lờ để chửi Hồ Chí Minh thì đúng là ngu si. Xin thưa rằng không có Hồ Chí Minh thì ngày nay sẽ không có Giáo Sư Ngô Bảo Châu được học tập làm việc tại các trường đại học danh tiếng của Pháp gì đâu mà sẽ chỉ có thằng cửu vạn Ngô Bảo Châu đang làm nô dịch cho người Pháp, bị sai liếm giầy vẫn phải liếm mà thôi. Bài báo 1400 tỷ là phát súng đầu tiên mà lũ xiểm thần đã dùng để tấn công vào tượng đài Hồ Chí Minh, để định xóa tên Hồ Chí Minh trong lịch sử dân tộc Việt Nam, giống như những gì đã từng làm với Karl Marx, Engels, Lenin, Stalin những lãnh tụ cộng sản.
Một sự xét lại lịch sử nữa cần phải nói đến chính là sự đòi tôn vinh 74 kẻ bán nước ở Hoàng Sa. Mặc dù hồi ký của Lê Văn Thự đã ghi rất rõ ràng là quân lực VNCH tự bắn vào nhau và hèn nhát không dám chống lại quân Trung Quốc dù hỏa lực mạnh hơn. Tuy nhiên những kẻ xét lại muốn đòi lại sự công nhận chính thể thối nát của VNCH vẫn luôn muốn tạo cơ hội vinh danh những kẻ VNCH đã chết ở Hoàng Sa, việc xét lại lịch sử này hoàn toàn đang có ý nghĩa muốn thay đổi vai trò lịch sử, làm sai lệch đi các thông tin lịch sử cũng như viết lại vai trò lịch sử của các chế độ. Có thể nói nếu thà bỏ ra 1400 tỷ để xây dựng cơ sở hạ tầng và tượng đại Bác Hồ để giữ lại lịch sử còn hơn là xây những đài tưởng niệm, cho bọn ngụy VNCH đã chết ở Hoàng Sa. Vì việc xét lại và xóa bỏ lịch sử còn nguy hiểm hơn rất nhiều, nó sẽ là mầm mống cho việc ngu dân và bạo loạn. Hơn nữa xây nhà tưởng niệm 74 tên lính ngụy chết ở Hoàng Sa là cái tát đau đớn vào mặt các anh hùng thương binh liệt sĩ đã dành trọn tuổi xuân và cuộc đời phấn đấu vì nền độc lập dân tộc. Trong khi họ còn nhiều mảnh đời bất hạnh, còn chưa được nhà nước quan tâm thích đáng thì những kẻ bán nước lại được vinh danh. Điều này có khác nào đập miếu Trần Hưng Đạo mà tôn thờ Trần Ích Tắc không.
b- Tự do ngôn luận là cơ sở của đấu tố kỹ sư và giới cần lao
Tự do ngôn luận giờ là thời kỳ của đấu tố kỹ sư và giới cần lao, kỹ sư ở đây là bao gồm tất cả kỹ sư làm việc trong toàn bộ các ngành khoa học kỹ thuật. Tôi không có thời gian đưa các bài báo cụ thể nhưng có thể điểm ra một vài sự kiện để mọi người tự động kiểm chứng.
Thứ nhất: ai chịu trách nhiệm cho cái chết của hơn trăm em bé tại bệnh viện nhi vì dịch sởi bùng phát năm 2014. Nhiều người đổ trách nhiệm cho ngành y tế nhưng thực chất kẻ phải chịu trách nhiệm chính là bọn báo chí lều báo. Chúng ra sức tuyên truyền nào là trẻ tử vong do vắc xin kém chất lượng, do đội ngũ y tế không có y đức. Ai làm ngành y tế cũng hiểu rằng rủi ro là không thể tránh khỏi, nhưng dưới con mắt bọn báo chí chúng tuyên truyền như rằng đã tiêm vác xin phòng sởi ở Việt Nam là sẽ chết vì vác xin kém chất lượng. Kết quả rất nhiều bố mẹ đã không mang con đi tiêm phòng, chính vì vậy khi dịch sở bùng phát thì đã có rất nhiều trường hợp đáng tiếc xảy ra. Trong lúc các đội ngũ y bác sĩ đều ngày đêm lo lắng cho mạng sống của từng cháu nhỏ thì bọn lều báo lại tiếp tục bài ca cũ cho rằng dịch sởi là lỗi của ngành y tế. Thật là hẹn hạ mặt dày vô liêm sỉ với lũ báo chí này.
Thứ hai: đấu tố kể cả những bác sĩ có ý đức nhất, vụ việc con nhãi ranh cộng tác viên của một tờ báo đấu tố bác sĩ Vũ Bá Quyết, một vị bác sĩ có y đức và tay nghề cao trong ngành thông qua việc gài bẫy rồi đăng loạt bài từ chối mổ cấp cứu. Trong khi sự thật đây là mổ dịch vụ không phải mổ cấp cứu. Điều này cho thấy để kiếm tiền, để giật tít câu view, lũ kền kền không từ thủ đoạn nào để đấu tố các nhà khoa học. Trong khi chúng là lũ ngu dốt về mặt chuyên môn thì lại luôn tỏ ra hiểu biết để thách thức dư luận.
Thứ ba: vu khống người yêu nước chân chính, khi mà một nhóm các bạn trẻ Vietvision muốn tổ chức phản đối việc tuần hành tưởng niệm thực chất là kích động bạo loạn của lũ dân chủ trở cờ thì thông qua ngòi bút của tay Xuân Dương tại báo giáo dục thì các bạn trẻ yêu nước trở thành những kẻ tội đồ, còn bọn mong muốn bán nước làm cách mạng màu thì lại thành yêu nước. Cần nói thêm rằng Xuân Dương là một trong những kẻ ngu nhất trong làng báo chí khi không phân biệt được chữa Đạo Chích và Đạo Nghĩa. Cái này tôi đã từng chỉ thẳng mặt con bò Xuân Dương ở báo giáo dục.
Thứ tư: đấu tố kỹ sư, từ việc đường sắt trên cao phải xây dựng uốn lượn để tận dụng nguyên lý con lăn cho đến khe hở trên cầu Phú Mỹ để đối phó với sự nở vì nhiệt của bê tông cốt thép. Với những người công nhân kỹ sư thì sự việc đó là đúng quy trình kỹ thuật. Nhưng lũ lều báo ngu dốt không bao giờ đạt nổi điểm 3 vật lý lại bảo đó là tham nhũng, là lãng phí hãy rút ruột công trình. Giờ đây những thằng ngu vật lý lại được có quyền tự do ngôn luận để đấu tố những người làm việc chân chính thật sự.
Thứ năm: bọn truyền hình thì ra sức tuyên truyền về kinh tế thị trường tự do và thương mại tự do mà đòi bỏ định hướng xã hội chủ nghĩa. Những thằng không có tý kiến thức kinh tế nào cả lại cho mình cái quyền được đấu tố định hướng XHCN, chúng nó không hiểu chính thị trường tự do và thương mại tự do là cơ sở khiến cho kinh tế khủng hoảng, Hy Lạp là một ví dụ vì không có định hướng phát triển XHCN nên nền kinh tế ra bã. Nhưng chúng nó lại mơ tưởng rằng kinh tế và thương mại tự do sẽ đem đến cho VN một sự cất cánh kinh tế với tốc độ tăng trưởng 30%/năm, cái chỉ xảy ra ở Liên Xô dưới thời Stalin khi làm kinh tế kế hoạch. Thật là sự ngu dốt không thể chối cãi vì nếu không có sự thay đổi về phương thức sản xuất thì không thể có sự thay đổi đột biến về tăng trưởng như vậy được. Chính vì thế cái ảo tưởng về tăng trưởng 30%/năm chỉ là ảo tưởng chừng nào Việt Nam vẫn còn đi theo phương thức sản xuất TBCN với thị trường tự do và thương mại tự do.
c- Tự do ngôn luận phá hoại ổn định xã hội và nguy cơ cách mạng màu
Cái cuối cùng mà tôi muốn đề cập ở đây chính là tự do ngôn luận là mầm mống của phá hoại ổn định xã hội và nguy cơ cách mạng màu. Cái này thì quá rõ ràng, bởi vì khi tự do nói và không chịu trách nhiệm về lời nói của mình thì đó là lúc bọn xiểm thần đấu tố trung thần. Khổng Tử biết được cái này nên ông ta mới chém Thiếu Chính Mậu. Ngày nay cũng thế, bọn báo chí, bọn trí thức rởm đời đang ra sức cổ vũ cho tự do ngôn luận. Chúng tự cho mình quyền phán xét lại lịch sử, hàng loạt các công thần có công dựng nước như Lê Duẩn, Lê Đức Thọ, Phạm Văn Đồng đều đã và đang bị xúc xiểm, bị bôi đen trong lịch sử thông qua những cái diễn đàn tự do ngôn luận hay xã hội dân sự của lũ trí thức rởm đời.
Cái thứ hai chính là việc đổi trắng thay đen lịch sử, chúng ta thấy từ lâu nay bọn xiểm thần chỉ ca ngợi công lao của Đảng trong thời kỳ 1986 trở về sau, đây là cách để chúng gián tiếp chỉ ra rằng thời kỳ trước 1986 Đảng là sai lầm về đường lối, là một hành động vô ơn vô cùng. Nếu bạn hiểu kỹ lịch sử thì bạn sẽ biết thời kỳ trước Đảng còn có công lao lớn hơn nhiều so với năm 1986.
Chúng tìm cách đổi trắng thay đen, liên tục Đả Khổng Chống Cộng để làm chệch hướng tư tưởng của nhân dân. Chúng muốn biến Việt Nam thành nước thuộc địa kiểu mới cho bọn Tư bản, chúng liên tục ca ngợi các nước thuộc địa kiểu mới, ca ngợi các cuộc cách mạng màu trên thế giới. Dù ta biết hậu quả của cách mạng màu là Ucraina đã sụp đổ hoàn toàn nền kinh tế, người dân Lybia đời sống chỉ còn bằng ¼ trước cách mạng màu hay Iraq rơi vào vòng nội chiến liên miên. Chúng tìm cách ca ngợi những thẳng nhãi con như Josua tại Hồng Kông như người hùng thực chất chỉ là thằng ranh con rẻ tiền ăn bám xã hội và làm loạn xã hội. Qua miệng lưỡi của lũ xiểm thần thì người tốt biến thành kẻ xấu còn kẻ xấu thì biến người tốt. Đó là cách làm khiến cho người dân bị đầu độc thông tin. Điều đáng buồn là những loại người bán nước như Quang A, Đoan Trang, Huy Đức vẫn nhởn nhơ để khua môi múa mép làm loạn thiên hạ. Nhờ có miệng lưỡi của lũ xiểm thần và bọn xét lại đã làm cho Luật Lao Động không bảo vệ giới cần lao, công đoàn biến thành tay sai để phục vụ giới chủ để bóc lột tận xương tủy giai cấp vô sản. Các nhà nước vì nhân dân bị biến thành nước độc tài, đưa những thông tin sai lệch về các nước XHCN để làm hủy hoại con đường đi lên CNXH của Việt Nam, những nước từng là anh em cống hiến máu và sinh mạng cho Việt Nam như Nga, Cu Ba hay những nước từng là đồng chí như Bắc Triều Tiên bỗng biến thành địa ngục, thành dân tộc hèn hạ yếu đuối trong mắt con dân xứ An Nam. Dù thực tế còn rất lâu Việt Nam mới làm được những sự vĩ đại như họ. Cuối cùng là nhờ có lũ xiểm thần, lũ trí thức ngu độn và lũ lều báo chó lợn mà một thằng trùm tư bản bẩn thỉu như Steve Jobs lại có thể được thần thánh hóa ngang với chủ tịch Hồ Chí Minh trong con mắt của bọn trẻ trâu xứ An Nam. Nếu không thay đổi thì chính bọn chúng sẽ làm mầm mống làm hại đất nước, làm mất nước như Liên Xô đã từng bị. Vì vậy Thánh hiền xưa không đề xuất tự do ngôn luận vì họ nhìn thấy cái bị họa của loạn ngôn.
Kết lại cho bài viết này, tôi cảm thấy thật đau xót khi mà lũ xiểm thần đang ngày ngày ra sức phá hoại đất nước. Nhưng cảm thấy bất lực khi không làm được gì để ngăn cản sự phá hoại của bọn này. Tâm có thừa nhưng sức chẳng đủ, buồn lòng làm bạn với thiên nhiên và thi ca.
Thả hồn vào với mỹ nhân mà cảm xúc dạt dào, vừa mang trong mình cái lãng mạn của Lý Bạch nhưng lại đau xót trước cảnh bụi mờ che khuất cầu Hàm Dương của Đỗ Phủ. Bọn trẻ con thích Ngọc Trinh khoe mông khoe vú, còn tại hạ chắc chỉ dám ngắm nhìn từ xa đóa mẫu đơn Đặng Thu Thảo thôi. Nàng mang trong mình cái đẹp thanh tao, nhẹ nhàng của con gái xưa, trong như nước mà tươi như hoa trong cái nắng chiều đẹp đẽ nổi bật giữa dòng đời xuôi ngược:
“Đường vắng cô đơn lạnh buốt lòng
Lặng lẽ thuyền quyên gót sen hồng
Mỹ nhân đứng đó đùa với nắng
Xao động trái tim khách lữ hành
Muốn hỏi muôn người em ở đâu
Mẫu đơn khoe sắc trong chiều vắng
Hoa ghen liễu hờn vì thua kém.
Nhẹ nhàng từ xa ngắm mẫu đơn.”
Hà Nội ngày 8 tháng 11 năm 2015
TTCS
😍😍Nếu bạn thấy nội dung này có giá trị, hãy mời bần đạo một ly cà phê nhé!😍😍