Nhà văn Đông La khi nói về nhà thơ Hồng Thanh Quang thường châm biếm thế này: “ông MC, Đại tá An ninh, Nhà thơ Hồng Thanh Quang, từng không biết an ninh là gì khi “tôn trọng” ông Phạm Xuân Nguyên, người luôn trên tuyến đầu chống đất nước”, “anh chàng Đại tá an ninh mà không biết gì về an ninh là Hồng Thanh Quang”, “tôi quá ngạc nhiên khi vị Đại tá an ninh này dường như không biết gì về an ninh; ông nhà thơ, nhà báo này hoàn toàn không hiểu tiếng Việt”,… Tôi thì trước đó chỉ biết Hồng Thanh Quang là một nhà báo “nghiện thơ”, chứ chẳng hề biết ông là một “đại tá an ninh”. Nhưng tìm hiểu trên mạng thì biết nghề “an ninh” của ông chỉ là phần “phụ trội” của nghề chính làm báo khi ông chuyển sang cộng tác với báo An ninh thế giới và nay đã là phó Tổng Biên tập Báo Công an nhân dân – Chuyên đề An ninh thế giới. Có lẽ ông chỉ “chuyên an ninh thế giới” nên không chú trọng chuyện “an ninh nội địa” đến nỗi nhà thơ Đông La liên tục chê như vậy. Nhưng câu chuyện tôi đề cập ở đây lại không phải về ông phó tổng biên tập báo Công an nhân dân mà về một “an ninh” khác, đó là “An ninh thủ đô” do một đại tá an ninh khác làm tổng biên tập, là ông Đào Lê Bình. Chẳng biết là “an ninh thủ đô” và “an ninh thế giới” thì ông nào to hơn, quan trọng hơn và cũng chẳng biết ông Bình có phải cũng “an ninh tay ngang” như ông Quang không nhưng câu chuyện dưới đây vừa dính đến “an ninh thế giới” và “an ninh nội địa” nên tôi xin phép nhắc đến tên hai ông để “lấy trớn”.

Mọi chuyện bắt đầu từ vụ Trung Quốc vác cái giàn khoan khổng lồ của họ đến đặt trong vùng đặc quyền kinh tế biển của nước ta. Tình hình căng thẳng như thế nào, Đảng và Nhà nước đã có những động thái đối phó ra sao, tinh thần người dân hừng hực đến đâu,… đều được đủ các thể loại phương tiện truyền thông cập nhật từng giờ rồi nên tôi không cần nhắc đến nữa. Nhưng giữa lúc ngọn lửa yêu nước của người Việt đang ngút tận trời xanh, làm xao lòng bao nhiêu bạn bè khắp thế giới thì báo An ninh thủ đô lại tiếp tay cho báo Dân Việt, theo đuôi đám người yếm thế, tư duy nhược tiểu và lũ trẻ trâu “ăn chưa no lo chưa tới” làm một hành động mà tôi phải gọi thẳng ra là vừa DỐT vừa HÈN. Đó là đăng bài viết “Cách ký tên ủng hộ kiến nghị trừng phạt Trung Quốc trên website Nhà Trắng” để kêu gọi người dân Việt tham gia vào trò hề quốc tế bất chấp quốc sỉ này. Chúng tôi có thể không thèm đếm xỉa gì đến những kẻ “làm dân chủ trên bàn phím” như blog Hiệu Minh, quê choa, Vietinfo.eu,… hay các loại lá cải online như Báo Mới, Phunuonline,…, thậm chí du di cho Dân Việt, báo điện tử của báo Nông thôn Ngày nay, của các “Hai lúa” chân chất nhưng với một tờ mang danh là “An ninh thủ đô” thì quả thực hành động “ngồi chung mâm với rận chủ” này là quá sức tưởng tượng!

Tại sao lại DỐT?

Thứ nhất, bên cạnh đường lối đối ngoại độc lập, tự chủ, hoà bình, hợp tác và phát triển, chính sách đối ngoại rộng mở, đa phương hóa, đa dạng hóa quan hệ quốc tế của Đảng và Nhà nước, Việt Nam đã thực hiện chính sách quốc phòng độc lập, tự chủ, theo đó: Việt Nam không tham gia các liên minh quân sự, không là đồng minh quân sự của bất kỳ nước nào, không cho bất cứ nước nào đặt căn cứ quân sự ở Việt Nam và không dựa vào nước này để chống nước kia. Vậy thì việc kêu gọi, cổ vũ người dân “kiến nghị Mỹ trừng phạt Trung Quốc” là một hành động trái với chính sách của Đảng và Nhà nước cũng như nguyện vọng hòa bình của dân tộc Việt Nam. Và nực cười là sự sai trái này lại được thực hiện bởi chính một cơ quan truyền thông của lực lượng vũ trang Việt Nam.

Thứ hai, tờ An ninh thủ đô cũng như các tờ báo khác kêu gào người Việt kiến nghị chính phủ Mỹ mà có tìm hiểu xem cái chức năng “kiến nghị” này là gì không? Phải chăng chính phủ Mỹ lập ra cái trang web “We the People” (tạm dịch: chúng tôi là nhân dân) này để tiếp nhận “thỉnh cầu” từ khắp nơi trên thế giới? Nếu vậy thì chắc không đến lượt các vị “yêu nước” nhà ta sướt mướt “thỉnh cầu” đâu mà trang web này đã sập sớm bởi tiếng ta thán từ hàng trăm triệu người dân, những nạn nhân của Mỹ, trên khắp thế giới như Iraq, Afghanistan, Lybia, Syria,… Mà ngay cả trường hợp của chính Việt Nam chúng ta, các “nhà yêu nước” và những tờ báo như An ninh thủ đô đây đã bao giờ kêu gọi nhau “kiến nghị” Nhà trắng giải quyết vấn đề chất độc màu da cam, do chính họ gây ra, cho các nạn nhân, đồng bào của chúng ta hay chưa?

Mục đích của “We the People” là gì? Hãy xem họ trả lời đây này:
We the People là một cách thức mới, dễ dàng để tiếng nói của người dân Mỹ đến được với chính phủ của chúng ta. Đây là một tiện ích thuộc hệ thống website của Nhà Trắng, nơi mỗi cá nhân có thể tạo và ký tên trên các kiến nghị để kêu gọi sự hành động của chính phủ liên bang trong phạm vi các vấn đề mà nước ta đang phải đối mặt. Nếu một bản kiến nghị thu thập đủ chữ ký, nó sẽ được xem xét bởi nhân viên Nhà Trắng và sẽ được phản hồi bằng văn bản chính thức. We the People sẽ giúp Nhà Trắng hiểu quan điểm của người dân Mỹ và có sự thảo luận đúng trọng tâm và đúng mực với họ.

Vâng, có chỗ nào của chương trình “kiến nghị chính phủ” này dành cho người Việt Nam hay ngoại quốc nào khác hay không hả các vị “lều báo”?!

Phần đăng ký của We the People không đòi hỏi người đăng ký phải khai báo quốc tịch nên các “lều báo” và những người thiếu hiểu biết, thiếu tự trọng cứ vô tư chia sẻ, vô tư kêu gọi nhau đăng ký làm thành viên để “kiến nghị”, kể cả những người chẳng hiểu nửa chữ về những gì trang web đó viết! Có lẽ chính phủ Mỹ khi lập trang web này họ cũng không thể ngờ rằng có lúc họ lại phải đối mặt với những “công dân từ trên trời rơi xuống” một cách trơ trẽn như vậy!

Bên lề trò thỉnh cầu
 1. Hơn 125.000 chữ ký đòi tách Texas khỏi Hoa Kỳ.

2. Hàng chục nghìn người ký đơn đề nghị sáp nhập Alaska vào Nga. (nhưng đã bị xóa trên trang web Nhà Trắng).

3. 273.968 chữ ký đòi trục xuất ca sĩ Justin Bieber khỏi Mỹ!

4. Kiến nghị tha thứ cho Edward Snowden vì “là một người hùng” đạt 159.578 chữ ký nhưng anh này vẫn bị truy nã.

5. Trong vòng vài ngày, gần 200.000 chữ ký yêu cầu kiểm soát súng sau vụ tàn sát trẻ em ở trường tiểu học Sandy Hook nhưng mọi chuyện “đâu lại vào đó”.

Thứ ba, giả sử như bỏ qua yếu tố “quốc tịch” trong việc này thì báo An ninh thế giới và những con người đang hùng hục “kiến nghị” làm trò cười cho thế giới kia có nghĩ đến việc chỉ cần người dân một tỉnh của Trung Quốc mà nổi hứng “troll” (chơi khăm) họ, cũng lập kiến nghị và ký cọt yêu cầu chính phủ Mỹ trừng phạt Việt Nam, yêu cầu chính phủ Mỹ công nhận Trường Sa, Hoàng Sa là của Trung Quốc,… thì tình hình sẽ ra sao? Chắc họ hy vọng rằng Mỹ sẽ “yêu quý” Việt Nam hơn “chủ nợ” Trung Quốc vì “mối quan hệ đối tác hữu nghị và hòa bình giữa Mỹ và Việt Nam đang ở trên một lộ trình tốt đẹp” mà bênh vực Việt Nam chăng? Họ có thắc mắc sao ngay cả người dân của đất nước Philippine, “đứa con rơi vùng Viễn Đông” của Mỹ, cũng chẳng có cái kiến nghị nào kiểu này để “cầu cứu bố” không?

Thứ tư, là một tờ báo của ngành An ninh (lại là An ninh cho thủ đô), vậy mà những người làm báo của trang báo này lại có thể mù mờ đến vậy về tình hình chính trị thế giới, về bản chất đế quốc, sen đầm của Mỹ. Bất cứ ai có một chút tư duy độc lập cũng có thể thấy rằng Mỹ đã làm gì đối với thế giới này và đã diễn trò đi đêm với Trung Quốc để “bứng” quần đảo Hoàng Sa của chúng ta như thế nào. Thế giới bây giờ không còn là đơn cực như cách đây hơn 20 – 30 năm, khi mà Liên Xô tan rã còn Trung Quốc thì đang laoy hoay tìm đường tiến lên. Mỹ và đàn em Nato bây giờ chỉ “võ mồm” và ngậm đắng nuốt cay khi nhìn Nga tát vỡ mồm Cruzia năm 2008 và mới đây là “xin tí đất” Ukraina (2014), cũng như “ngậm hột thịt” khi Trung Quốc tiếm chiếm bãi cạn Scarborough do Philippine quản lý (2013). Mà đâu chỉ có Philippine, các “đồng minh nhớn” của Mỹ tại khu vực là Nhật và Hàn Quốc cũng chẳng đang phải tự bơi trong các cuộc tranh chấp đảo với Trung Quốc và Nga từ hàng chục năm nay đó thôi. Vậy thì cớ gì vì một “kiến nghị” của một tay ất ơ nào đó trên mạng, với sự hậu thuẫn của “những công dân từ trên trời rơi xuống”, nước Mỹ lại “ra tay nghĩa hiệp”? Ngoại trừ đó là một giấc mơ viển vông của những kẻ dốt nát về chính trị, đớn hèn về bản lĩnh! Tỉnh đi các vị “an ninh thủ đô” ạ, hiện giờ là năm 2014 và nước Mỹ không còn là “cha thiên hạ” nữa rồi (may ra thì còn cái vỏ bọc mà thôi!)!

Thứ năm, nên nhớ là khi “liên minh” với một nước nào đó để chống nước khác tức là chúng ta đã tự tạo cho mình thêm một kẻ thù. Và càng ngu xuẩn hơn nếu kẻ thù đó lại là một gã khổng lồ, “sông liền sông núi liền núi” với chúng ta. Hàng ngàn năm nay, đất nước ta tồn tại độc lập bên cạnh Trung Quốc không chỉ nhờ vào những chiến công đánh thắng sự xâm lược của tay láng giềng xấu tính này mà còn nhờ vào chính sách ngoại giao mềm dẻo ngay sau mỗi chiến thắng của các vị vua anh minh xưa kia. Giặc Pháp, giặc Mỹ xưa kia có thể từ nơi xa xôi đến gây họa cho dân tộc ta bằng những vũ khí tối tân nhưng với một kẻ thù láng giềng thì các “đòn thù” có thể đến từ mọi hướng, mọi lĩnh vực và dù không thể quật ngã được chúng ta thì cũng đủ khiến đất nước ta phải ôm tấm thân chưa lành thương tật chiến tranh này “cầm hơi sống qua ngày”. Tệ hơn nữa, Việt Nam sẽ trở thành một bãi chiến trường để tiêu thụ các loại vũ khí tồn kho của phương Tây đồng thời gánh thêm món nợ cho số vũ khí này (và các hợp đồng “tái thiết đất nước”) như tình trạng các nước Iraq, Lybia, Afghanistan,… đang phải gánh chịu. “Bán anh em xa, mua láng giềng gần”, “nước xa không cứu được lửa gần”, những câu dặn dò của cha ông xưa vẫn chưa hề lỗi thời mà minh chứng gần nhất cho sự vi phạm quy tắc này là chính Ukraina, Cruzia đó thôi. Trung Quốc có thể là một gã láng giềng tham lam và xấu tính (thì cũng như Mỹ với Mỹ la tinh, Israel với Palestine mà thôi), nhưng đối thoại với họ vẫn tốt hơn rất nhiều việc đối đầu.

Thứ sáu, tờ An ninh thủ đô và “đồng chấy” (tạm gọi các lều báo và những người chung ý tưởng này) cũng không thèm hiểu rằng Mỹ là một con buôn của thế giới. Mà với con buôn thì chỉ có lợi nhuận mới là mục đích sống còn. Hơn thế nữa, đây là một con buôn đang trong giai đoạn khó khăn, suýt cháy túi vì cuộc chơi tài chính – bất động sản mới đây. Vậy mà họ “hồn nhiên” đề nghị chính phủ Mỹ “xem xét các biện pháp trừng phạt về mặt kinh tế đối với Trung Quốc. Vì đây là phương pháp hiệu quả nhất”(!) Chắc họ không đủ tinh tế để thấy rằng “bố Mỹ” của họ đã phải muối mặt diễn trò hề “trừng phạt kinh tế” Nga thế nào khi Nga xử Ukraina? Chắc họ thiếu óc khôi hài đến mức không biết chuyện yêu cầu “con nợ” đi “trừng phạt kinh tế” chủ nợ là một câu chuyện rất tiếu lâm, nhất là khi làm chuyện đó vì một đối tác tí hon như Việt Nam. Bỏ qua chuyện hầu như tất cả các sản phẩm đầu vào của các công ty Mỹ được gia công tại Trung Quốc, chỉ nhìn qua giá trị thương mại giữa hai siêu cường này những năm vừa qua, chúng ta có thể tưởng tượng rằng “kiến nghị” này cũng tựa như chuyện một cô gái quê nghèo đề nghị “ông chủ” đại gia phải “trừng phạt tình cảm” đối với cô bồ siêu mẫu và giàu có bởi cô bồ này đã “khinh khi” mình (!)

Chuyện này cũng như chuyện một số báo cổ vũ cho người dân “tẩy chay hàng Trung Quốc” hoặc không tiếp khách người Trung Quốc”, là hành động thể hiện chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi, thiếu hiểu biết. Những “lều báo” và những người kêu gào “tẩy chay hàng Trung Quốc” có giỏi thì hãy vứt bỏ ngay toàn bộ những thiết bị điện tử, máy móc, phương tiện,… có dán mác “Made in China” trước khi hô hào người khác thực hiện theo? Đừng nói là Việt Nam mà ngay ở những nước có trình độ sản xuất phát triển cao thì nhiệm vụ “tẩy chay hàng Trung Quốc” trong thời đại hiện nay cũng là bất khả thi. Ngay cả trong thời kỳ mà giặc Pháp, giặc Mỹ gieo bao tang thương trên đất nước này thì cũng chẳng có ai hô hào chống giặc bằng cách “tẩy chay hàng hóa Pháp, Mỹ” cả! Thay vì nghĩ ra những “mưu hèn kế mọn” như vậy, các phương tiện truyền thông, các “anh hùng bàn phím” nên dành thời gian đó để giúp “người Việt dùng hàng Việt”, “làm sao để hàng hóa Việt đến được với người tiêu dùng”, “làm sao nâng cao chất lượng hàng hóa Việt”,… Tầm nhìn của các loại “nhà báo” kiểu như vậy thì còn phải “xách dép” cho các bạn trẻ đã thực hiện clip “6 Kiểu Thanh Niên Yêu Nước Điển Hình” dưới đây.


Thứ bảy, cũng như trường hợp biểu tình chống Trung Quốc mới đây, việc xúi bẩy người dân vào những trò nhiều rủi ro mà không ý thức được hậu quả của nó thế nào thì chẳng khác gì “nhiệt tình cộng ngu dốt thành phá hoại”. Báo An ninh thủ đô và các “đồng chấy” có biết thành viên “T.D từ San Diego, California”, người khởi tạo “kiến nghị” này là ai hay không, có mục đích sâu xa gì hay chỉ là một dạng hồn nhiên yêu nước bằng bàn phím? Họ có hiểu rằng chỉ với một “miếng mồi yêu nước” này, hàng ngàn người dù một chữ tiếng Anh bẻ đôi không biết hoặc có biết cũng chẳng cần quan tâm nội dung “kiến nghị” là gì miễn là có “chống Trung Quốc”, đã hùng hục đổ xô đăng ký tài khoản trên trang web của Nhà Trắng để “ký tên” (một số người thậm chí tạo nhiều tài khoản để được “yêu nước” nhiều hơn người khác!) và giờ đây họ hoàn toàn có thể vô tình trở thành những lực lượng ảo để chống phá lại chính đất nước mình? Lấy ví dụ là bản “kiến nghị” ngày 18/05 có tiêu đề “Kiên quyết đáp trả hành động khiêu khích của Trung Quốc gần quần đảo Hoàng Sa và hỗ trợ Việt Nam trong việc bảo vệ chủ quyền của mình” dưới đây, có các nội dung:

1. Đáp trả kiên quyết hơn, dứt khoát hơn đối với hành động khiêu khích của Trung Quốc gần quần đảo Hoàng Sa và hỗ trợ Việt Nam để bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ;
2. Hỗ trợ Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ để trở thành một nhà lãnh đạo đối lập với chính phủ cộng sản Việt Nam trên thực tế;
3. Hỗ trợ tổ chức một cuộc tổng tuyển cử ở Việt Nam càng sớm càng tốt mà lý ra theo Hiệp định Genève, đã phải được tổ chức trong tháng 7 năm 1956;
4. Bãi bỏ Tu chính án Case-Church.

Tu chính án Case Church là một tu chính án được Quốc hội Hoa Kỳ thông qua vào năm 1973 cấm chính phủ Hoa Kỳ hoạt động quân sự tiếp tục tại Việt Nam, Lào và Campuchia (mặc dù Hoa Kỳ vẫn đã tiếp tục cung cấp trang thiết bị quân sự và hỗ trợ kinh tế cho chính phủ VNCH). Tức là lấy vỏ bọc “chống Trung Quốc”, “kiến nghị” này lồng vào đến 3 kiến nghị chống phá Việt Nam. An ninh thủ đô & các “nhà báo yêu nước” khác có đảm bảo được rằng những “công dân Mỹ từ trên trời rơi xuống” mà họ đã góp phần gầy dựng kia có trở thành một lực lượng ảo, mơ hồ tiếp tục ký tên vào những kiến nghị kiểu này sau khi có những lời kêu gọi khác từ các “nhà dân chủ” và các thế lực phản động như Việt Tân? Và chúng ta lại “hân hoan” với hàng trăm ngàn người ký tên ủng hộ “trừng phạt Trung Quốc” một và chống phá chính quyền Việt Nam ba?

Tất nhiên, cũng như đối với cái “kiến nghị 1”, chính phủ Mỹ cũng sẽ chẳng dám nhúng tay vào “trừng phạt Trung Quốc” vì tất cả những nguyên nhân tôi phân tích ở trên. Nhưng về khía cạnh chính trị Việt Nam, rõ ràng là họ và những kẻ chống phá chính quyền VN hoàn toàn có lý do để ăn mừng vì đã xỏ mũi “an ninh” và nhân dân Việt Nam đi hết trò lố này sang trò lố khác. Các thế lực chống phá lại có dịp trưng lên trên “bảng vàng thành tích” của mình những con số “ấn tượng” về “nhân dân phản đối chế độ CS”,… Tất nhiên công đầu thuộc về “An ninh thủ đô” và nền báo chí truyền thông của Đảng và Nhà nước!

Tại sao lại HÈN?
Từ thuở lập quốc, các thế hệ người Việt đã trải qua biết bao khói lửa chiến tranh, đánh tan biết bao kẻ thù hùng mạnh khắp thế giới để có được một đất nước Việt Nam độc lập, tự chủ ngày hôm nay bằng chính sức lực, trí tuệ của con người Việt chứ chưa bao giờ phải cầu cạnh nước khác làm giúp mình việc đó cả. Bởi hơn ai hết, cha ông chúng ta hiểu rằng chẳng có độc lập, tự do nào mà không phải hy sinh bằng máu và nước mắt của mình cả, rằng cái độc lập kiếm được bằng công sức của người khác là một thứ độc lập giả hiệu, rằng điều đó chẳng khác gì “tiễn sói cửa trước, rước hổ cửa sau” cả!

Ngay trong kháng chiến chống Mỹ, ở cái thế “trứng chọi đá” như vậy nhưng Bác Hồ và Đảng CSVN vẫn từ chối sự giúp đỡ binh lực từ các nước bạn vì “nợ tiền bạc chúng tôi còn có thể trả nhưng nợ xương máu thì không bao giờ trả được!”. Ấy vậy mà ngày nay, trước sự việc gây hấn giữa biển khơi của Trung Quốc, khi mà Nhà nước Việt Nam đang kiên quyết và khéo léo giải quyết tình hình thì một tờ báo của lực lượng an ninh vũ trang lại cùng với đám “rận chủ”, “lều báo” và trẻ trâu sướt mướt và trơ trẽn đi “méc lẻo” chính phủ của một đất nước chẳng hề có thỏa thuận, hứa hẹn gì trước đó với Việt Nam về việc hỗ trợ này cả.

Tại sao lại có chuyện vô liêm sỉ như vậy?

Là bởi vì vốn dĩ ở đời (kể cả thế giới tự nhiên lẫn xã hội loài người), luôn tồn tại cái gọi là “mâu thuẫn” trong mọi sự vật. Một dân tộc gặp nhiều tai ương địch họa như Việt Nam thì chắc chắn một điều sẽ xảy ra là tồn tại đồng thời những cá nhân anh hùng, xuất chúng và những kẻ đớn hèn, bội phản. Hay nói như dân gian là “ở đâu cũng có anh hùng, ở đâu cũng có thằng khùng thằng điên”. Nhưng phải chi chỉ có những kẻ “khùng, điên” thì đỡ biết mấy, đằng này “âm bản” của các anh hùng lại rất khôn ngoan, lọc lõi, có vậy mới “vinh thân phì gia” được chứ?!
Sự áp bức, đè nén của các chế độ phong kiến, thực dân, đế quốc đã hình thành nên phần đa người dân có ý thức dân tộc với sự phản kháng mãnh liệt và một bộ phận cũng không hề nhỏ những kẻ có tư duy nhược tiểu, nô lệ, cúc cung phụng sự cho kẻ thù để đổi lấy sự yên ấm cho bản thân. Cái căn bệnh dị dạng về tư duy này, khổ nỗi, lại có khả năng lây lan dai dẳng từ thế hệ này qua thế hệ khác và rất dễ lây nhiễm đối với những ai có tư tưởng ích kỷ, mà chúng ta thường thấy qua những biểu hiện trong cuộc sống hàng ngày của những kẻ “thượng đội hạ đạp”, những kẻ chỉ thích sống bám, dựa hơi. Đối với những con người này, kẻ giàu kẻ mạnh mới là chân lý, là cái phao để họ bấu víu bởi với bản chất tham lam và hèn nhát, họ chỉ trông mong sao vơ vét được những mẩu vụn bánh mì, bơ thừa sữa cặn của “bề trên” để nuôi nấng, chiều chuộng tấm thân lười biếng của mình là đủ rồi. Với họ, tất cả những phạm trù không nằm trong mục đích “vinh thân phì gia” như lòng tự trọng, sự nghĩa hiệp, tinh thần cống hiến,… đều là vô giá trị.

Những kẻ như vậy, khi khó khăn thì chúng lặn mất tăm về phía sau còn khi yên bình thì chúng tìm mọi cách ngoi lên đầu lên cổ người khác, hệt như lũ ếch đực mỗi khi cơn mưa tạnh lại râm ran “chém gió” nhốn nháo khắp cánh đồng. Và chúng tôi cho rằng một bộ phận không hề nhỏ những kẻ như vậy đã len lỏi, “chui sâu trèo cao” vào các cơ quan Đảng và Nhà nước nói chung cũng như các đơn vị báo chí truyền thông nói riêng, để từ đó phát đi những thông điệp hèn hạ đặc trưng của những kẻ sống bám. Bằng thứ vũ khí truyền thông này, họ càng có điều kiện phát tán mầm bệnh “tâm lý nhược tiểu, tư duy nô lệ” ra khắp đất nước, đặc biệt là đối với giới trẻ còn hạn chế về kiến thức lịch sử, ngơ ngác về chính trị mà bài viết “Cách ký tên ủng hộ kiến nghị trừng phạt Trung Quốc trên website Nhà Trắng” là một ví dụ điển hình.

Dưới ảnh hưởng của họ, chúng ta có thể thấy những ân nhân một thời của dân tộc ta như Liên Xô (Nga), các nước Đông Âu, Bắc Triều Tiên, Cu Ba và ngay cả Trung Quốc (đại đa số người dân Trung Quốc là người tốt và yêu hòa bình như chúng ta mà thôi) hiện ra trên các trang báo (đặc biệt là báo mạng) với những hình ảnh không thể tệ hơn. Trong khi đó, Mỹ và phương Tây, những gã giàu có nhờ tiền ăn cướp khắp thế gian (trong đó có nước ta), lại long lanh, bóng bẩy như những quý ông hào hiệp, lịch lãm. Hàng triệu người Việt đã ngã xuống để nước Việt ta thoát ra khỏi kiếp nô lệ cho ngoại quốc nhưng giờ đây, một số kẻ lại có dã tâm đem dân tộc mình phủ phục dưới chân những kẻ ngoại bang năm nào chỉ bằng những lời đường mật ma mị lòng người. Hàng triệu tấn bom đạn xưa kia đã không khuất phục được tinh thần người Việt nhưng phải chăng giờ đây tinh thần ấy đang bị một số kẻ rao bán lấy vài đồng bạc lẻ?

Trải qua hàng ngàn năm lịch sử thăng trầm, thế sự xoay vần, Việt Nam vẫn trường tồn bên cạnh gã khổng lồ Trung Hoa. Và dẫu hàng ngàn năm nữa thì cái mối quan hệ “láng với giềng như chó với mèo” này cũng khó lòng đổi thay nhưng chắc chắn là thế giới này sẽ lại có những lần thay ngôi đổi chủ, nước Mỹ sẽ chẳng thể ngồi mãi ở ngôi chí tôn. Vậy nếu cứ chạy theo cái tâm thế dặt dẹo của những kẻ yêu nước bằng mồm, đất nước này sẽ ra sao khi “cái ô” đã mất, chỉ còn lại mình với gã khổng lồ đầy hận thù kế bên?
Chân lý không thay đổi, đã được cha ông ta đúc kết hàng ngàn năm nay và được Đảng CSVN vận dụng phát huy hiện nay: phải đứng vững được trên đôi chân mình, phải tự lực tự cường.

Mà trước hết, để cơ thể có thể khỏe mạnh mà vững tâm phát triển, thiết nghĩ Nhà nước nên có biện pháp dọn dẹp bớt đám người “tư duy nô lệ, nhược tiểu”, tàn dư của phong kiến – thực dân – đế quốc này ra khỏi các bộ máy truyền thông của mình, trước khi những lời ngọt ngào của rắn mà họ thổi vào tai người dân gây tác hại lớn hơn, nhất là trong điều kiện nền giáo dục của chúng ta còn nhiều vấn đề.
Chứ an ninh, truyền thông kiểu này thì không khéo bán cả nước!

© Đạo Sĩ Chăn Gà

😍😍Nếu bạn thấy nội dung này có giá trị, hãy mời bần đạo một ly cà phê nhé!😍😍