I/ Mở đầu:

Mỹ, quốc gia nổi tiếng với “tự do, dân chủ” và đất nước này luôn hãnh diện vì đem “tự dọ, dân chủ” của họ đi “gõ cửa” khắp các quốc gia khác. Đó là điều mà chính phủ Mỹ hãnh diện và người dân Mỹ tự hào với thế giới. Nhưng liệu mọi chuyện có thực sự như thế? Liệu họ có thực sự tự do, dân chủ về mọi mặt?

Riêng bài viết này, tôi sẽ đề cập đến một mảng thôi, đó là nền chính trị Mỹ, chính trường Mỹ với bầu cử tự do, bình đẳng, (và liệu có bác ái??)

Có lẽ trước khi mò đến bài viết này, bạn đã đọc đến thuộc lòng các cuốn sách như “Lời thú tội của một sát thủ kinh tế”, “Chiến tranh tiền tệ”, coi đến … cháy máy các bộ phim như “Farenheit 11/9” hay “Capitalism A Love Story”.

Tranh biếm về việc Obama là con rối của trùm tài chính Soros.

Có lẽ trước khi được đọc bài viết này, bạn đã mài đít luyện công 12 năm trong ghế nhà trường, được “nhồi sọ” 12 pho sách giáo khoa môn sử của xứ sở “thiên đường”?

Bạn vẫn chưa hài lòng về nó? Bạn cho rằng nó chưa lột tả hết về “tư bản chết giẫy” ư? Bạn vẫn không hiểu gì về quá trình bầu cử tổng thống của Mỹ ư? Lá phiếu phổ thông, lá phiếu đại cử tri là gì? Bạn chả cần biết nhiều về nó, nó phức tạp và chỉ làm bạn rối não lên thôi.

Bài viết sơ sài của mình sẽ giúp các bạn hiểu thêm về chính trị Mỹ và các thế lực thao túng nó đằng sau. Nó cũng giúp bạn đoán trúng người đắc cử tổng thống Mỹ, giúp các bạn cá độ, đánh đề tốt hơn. LOL


II/ Tại sao CP Mỹ lại công bố chương trình tra tấn tù nhân vào thời điểm cuối 2014 này?

Mới tối nay 9-12-2014, coi thời sự 19 giờ, thấy TV có tin “Mỹ chuẩn bị công bố các bí mật về chương trình tra tấn tù nhân tàn bạo thời Bush con” và đó cũng là cảm hứng cho tôi viết nên bài viết này. Tôi sẽ xem thông tin này như một ví dụ nho nhỏ để nói về sự bẩn thỉu của chính trường Mỹ.

Thế bạn có thắc mắc công bố như vậy nhằm mục đích gì? Và tại sao lại là thời điểm cuối năm 2014 và đầu năm 2015 này? Dân chủ? Muốn cho thế giới thấy sự thật? Tỏ sự hối lỗi? Không hề !! Tất cả đều là mục đích chính trị và các thủ đoạn cạnh tranh chính trị hèn hạ, không hơn không kém.

Hãy nhớ lại hồi đầu tháng, chúng ta nhận được thông tin rằng phe Cộng Hòa đã kiểm soát cả lưỡng viện trong quốc hội Mỹ, không chỉ hạ viện (vốn bị phe CH kiểm soát từ trước) đầu tháng 12 này là cả thượng viện cũng đã bị kiểm soát. Điều này khiến chính phủ Obama gặp rất nhiều khó khăn:

1) bị kiểm soát lưỡng viện là xem như bị khóa hết tay chân, ko thể ra thêm chính sách mới, đề xuất sáng kiến, luật mới, không gì cả, mọi thứ đưa ra đều bị lưỡng viện nhìn và họ sẽ đối chiếu qua phe CH, có lợi ích cho phe CH của họ hay không thì họ mới ủng hộ. Cho nên, xem như chính phủ Obama chỉ còn 1 nước là ngồi im cho đến hết nhiệm kì rồi xuống chờ đợt bầu cử mới.

2) Với sự mất uy tín đang xuống trầm trọng của Obama, cộng thêm 1 loạt chính sách thiếu hiệu quả. và trên hết là vấn đề đối ngoại (IS, Ukraine, Trung Quốc, Nga, BRICS, …) , đang nhiều áp lực hơn vấn đề đối nội nên nhiều khả năng năm tới phe CH sẽ nắm vị trí tổng thống.

Tình hình các ứng cử viên tranh cử tổng thống năm 2016 hiện này tạm là:

_ Phe Dân Chủ đại diện lần này vẫn có thể là Hilary Clinton.

_ Phe Cộng Hòa lần này lại là một Bush nữa, em của Bush con. Và với thành tích của Bush cha, bush con, giờ đến Bush em thì nếu thắng cử, cả thế giới sẽ lại có thêm nhiều cuộc chiến đẫm máu đúng chất “cao bồi Mỹ”.

Bạn đã hiểu vì sau chính phủ Obama muốn công bố thông tin về tình trạng tra tấn tù nhân dưới thời tổng thống Bush con chưa? Mục đích là đánh sập uy tín bằng những hình ảnh tàn nhẫn dã man nhắm trực tiếp vào tân đối thủ tranh cử của đảng CH đấy. Diệt từ khi còn trong trứng. Không những thế, lại còn nhai đi nhai lại trên truyền thông nhưng câu nói tàn nhẫn, vô nhân đạo, đã cử người bảo vệ các cứ điểm của CIA, quân đội, dặn mọi người bình tĩnh, chẳng qua là đòn quảng cáo theo kiểu “bảo mọi người bình tĩnh, bình tĩnh, nhưng càng bảo, mọi người càng mất bình tĩnh”. Chưa kể, nó còn giúp gỡ gạc lại thanh danh của chính quyền Obama đang trên bờ vực lao dốc suốt mấy năm gần đây vì đủ mọi mũi dùi chỉ trích tứ mọi phía, ra vẻ như “chính quyền của tôi dân chủ lắm, nhân đạo lắm” đấy!! À, mà chưa hết đâu, đây còn là 1 đòn đánh lạc hướng dư luận khỏi mấy cái vụ biểu tình cảnh sát bắn chết người da đen nữa đấy. Bạn thấy đấy, một mũi tên bắn đến chục con nhạn rồi chứ chả phải 2 con nữa!

Chưa kể, còn nấng ná chưa công bố mà hẹn ngày công bố, tất cả chỉ nhằm gây thêm áp lực cho quốc hội và lưỡng viện, có thể sẽ khiến họ chịu áp lực và sẽ nhường 1 số thỏa thuận ngầm nào đấy mà chúng ta không biết được. Ví dụ thông qua 1 số luật nào đấy.

Như vậy các bạn có thể thấy, sự xảo quyệt và bẩn thỉu của giới chính trị gia Mỹ, không chỉ phe Dân Chủ, mà cả phe Cộng Hòa cũng thế thôi, luôn luôn moi móc khuyết điểm của nhau, giành giật quyền lực và lợi ích. Chẳng hạn như khi Obama đề xuất đạo luật về y tế để nâng cao mức sống của xã hội (Obama Care, mọi người còn nhớ chứ?) phe Cộng Hòa viện mọi lý lẽ để dẹp vì lý do tốn kém ngân sách. Thế rồi khi dùng gói viện trợ kinh tế cứu khủng hoảng năm 2008? GM mò đến ngửa tay xin tiền, Obama lấy lý lẽ trình ra bản cơ cấu công ty trong một thời gian cực ngắn (bất khả thi) nhằm đá thằng tư bản công nghiệp đi, để có nhiều tiền chi cho phe tư bản tài chính gồm các ngân hàng ở Phố Wall.

Phía trên đây chỉ là 1 ví dụ nhỏ về sự cạnh tranh trong chính trường Mỹ mà thôi.

III/ Đôi lời về chính trị Mỹ: khốc liệt, bẩn thỉu và đầy thủ đoạn.

Bầu cử tổng thống Mỹ, ai mới là người thắng cử?

Tôi xin nói cho các bạn biết 1 mẹo xác định ai là tổng thống Mỹ, khi bạn biết cái mẹo này của tôi, bạn không cần phải ngồi coi tranh cử tổng thống một cách hồi hợp nữa, bạn sẽ biết ngay phe nào sẽ thắng cử tổng thống thậm chí bạn không cần biết mặt tổng thống nữa.

Mẹo vô cùng đơn giản: “NẾU NĂM SẮP TRANH CỬ TỔNG THỐNG, VẤN ĐỀ ẢNH HƯỞNG ĐẾN MỸ LÀ TỪ BÊN NGOÀI, NĂM ĐẤY CHẮC CHẮN PHE CỘNG HÒA SẼ THẮNG CỬ, NẾU VẤN ĐỀ ẢNH HƯỞNG ĐẾN MỸ TỰ NỘI TẠI BÊN TRONG NƯỚC MỸ, CHẮC CHẮN PHE DÂN CHỦ SẼ THẮNG CỬ. TA KHÔNG CẦN QUAN TÂM ĐẾN AI LÀ NGƯỜI TRANH CỬ TỔNG THỐNG MỸ”

Nghe có vẻ nực cười nhưng nó lại đúng. Trong chính trường chính trị của Mỹ, dù có rất nhiều đảng phái nhưng thực sự, tất cả chỉ để cho có, tô vẽ cho đẹp cái mác dân chủ của “nước Mỹ tự do” thôi. Còn trên thực tế, chỉ có 2 thế lực duy nhất tranh cử vào quốc hội và giành ghế tổng thống, đó là đảng Cộng Hòa (CH) và đảng Dân Chủ (DC).

2 đảng này có gì khác nhau? Cái khác lớn nhất là 2 phe này như nước với lửa, như trắng với đen, như âm với dương vậy.

ĐẢNG CỘNG HÒA THÌ HƯỚNG NGOẠI, ĐẢNG DÂN CHỦ THÌ HƯỚNG NỘI. Nói nôm na, nếu năm đấy, đất nước Mỹ có các vấn đề bị đe đọa (hay tự nó vẽ chuyện ra đe đọa nó) từ bên ngoài (chiến tranh, cạnh tranh mạnh từ ngoài) thì năm đấy, giới tư bản (không phải người dân nhé, đừng ngồi đấy mà mơ đến dân chủ với tự do bình đẳng, lá phiếu của người dân chỉ để cho có, và nó sẽ nhanh chóng trở nên vô dụng với mấy trò ma thuật từ các phe tư bản, tham nhũng ở Mỹ, thủ đoạn chính trị, mọi tinh hoa lừa đảo của Mỹ sẽ bộc lộ hết qua việc giành giựt lá phiếu đại cử tri, lá phiếu quyết định ai mới là người trở thành tổng thống chứ không phải lá phiếu phổ thông) sẽ có xu hướng bỏ phiếu cho phe Cộng Hòa, và ngược lại, nếu có quá nhiều vấn đề trong nước (lạm phát, khủng hoảng kinh tế, thất nghiệp,v.v…) thì năm ấy tổng thống chắc chắn rơi về tay phe Dân Chủ.

Giờ ta coi lại lịch sử tý nhé:

Nhìn lại các đời tổng thống Mỹ, đa phần các cuộc chiến được phát động hoặc điều hành phần lớn trong các đời tổng thống thuộc phe Cộng Hòa, và những giây phút yên bình hay nhẹ nhàng của thế giới (hay tạm gọi là thế?!) sẽ thuộc vào đời lãnh đạo của phe tổng thổng Dân Chủ.

_ Eisenhower (CH) đã tạo tiền đề cho chiến tranh Việt Nam và chính ông ta đã đưa thằng hề Ngô Đình Diệm lên nắm quyền.

_ Kennedy (DC) lên, ngọ ngoạy rút quân về nước, không đúng ý tư bản thì được tặng kẹo đồng, đưa phó tổng thống Johnson lên ngồi đỡ cho hết năm rồi chờ bầu tổng thống.

_ Nixon (CH) đẩy chiến tranh Việt Nam đến mức khốc liệt và dùng đủ mọi xảo thuật để lừa đảo giành nhiệm kì hay đẩy mạnh chiến tranh.

_ Ford (DC) lên gom vén vụ chiến tranh Việt Nam, nhưng thực sự là để vực dậy kinh tế đất nước sau thời kì đại khủng hoảng.

_ Bush cha (CH) lên thì ta có chiến tranh vùng Vịnh giúp Kuwait chống Irak.

_ Bush con (CH) lên thì thưởng cho nước Mỹ cả 2 cuộc chiến Afganistan và Irak, 1 trong các yếu tố dẫn đến khủng hoảng kinh tế Mỹ.

_ Nhóc Obama (DC) lên thì ta sẽ bàn ngay dưới này:

Ta có thể để ý thấy sau thế chiến 2 khi mà các bên đều đã kiệt quệ, cả phương tây lẫn Liên Xô đều kiệt quệ (LX phát triển cực thịnh sau đó là nhờ sự gồng gánh và có tài nguyên thiên nhiên chống lưng) thì Mỹ bắt đầu “đủ lông đủ cánh” và đa phần các cuộc chiến sau thế chiến 2, dù là xảy ra hay tham dự đều có bàn tay của Mỹ nhúng vào. Đó là điều mà không ai có thể chối cãi. Và cứ có chiến tranh là lại có phe tổng thống của đảng CH, và cứ kinh tế đất nước có vấn đề thì lại thỉnh phe DC lên làm tổng thống.

Nhìn lại năm tranh cửa tổng thống gần đây nhất: Obama vs Mc Cain:

Năm đó, tình hình là: chiến tranh Irắc, Afganistan tạm ổn, với phần thắng nghiêng về Mỹ (dẹp được chính phủ Saddam Hussein, dẹp Taliban) và chiến tranh dài ngày là một trong các nguyên nhân khiến nước Mỹ hứng khủng hoảng kinh tế. Cả nước Mỹ đang đối mặt với kinh tế suy sụp trầm trọng.

Thế nên, bắt buộc phải cần phe DC lên nắm quyền để vực dậy nền kinh tế -> Vấn đề đối nội được ưu tiên hàng đầu.

Vì tôi đã nắm được quy luật tôi nói với các bạn ở trên, nên lúc mọi người theo dõi thông tin tranh cử tổng thống Mỹ, tôi ung dung ngồi chơi điện tử, và biết chắc chắn phần thắng thuộc về phe đảng DC, (và lúc đó tôi thậm chí chả cần quan tâm kẻ tranh cử tổng thống phe DC là thằng nào, mãi đến khi thắng cử tôi mới xem sơ sơ cái lễ nhậm chức tổng thống mới biết cái thằng da đen mặt khỉ tên Obama là tổng thống)

Người bình thường ngồi coi tranh cử tổng thống hay bầu cử tổng thống, họ tập trung vào 2 ứng viên, coi hết mọi khả năng hùng biện (hoặc ngụy biện), tranh cử, diễn thuyết, hứa hẹn, chém gió, blah blah blah hết sức hùng hồn đến từ 2 ứng viên, còn quảng cáo tranh cử thì hoành tráng, mà họ có ngờ đâu họ là đám gà cho truyền thông Mỹ và tư bản Mỹ chăn dắt. Họ mong đợi Obama thắng cử vì ông ta là người da màu? Vì lời hứa hẹn của ông ta? Thật nực cười! người xem quá ngu, và cũng không thể trách được họ, họ chỉ là người thường, họ không có khả năng làm chính trị với nhãn quan tinh tường, và khi họ mở ti vi lên coi là họ đã bị truyền thông phương tây xỏ mũi (truyền thông VN cũng chỉ là mớ lá cải không hơn không kém khi đăng lại y xì những gì của phương tây, CNN, AP, Reuter, VOA nhả tin, truyền thông VN đớp lấy đớp để)

Không phải Obama thắng cử nhờ người dân Mỹ lựa chọn ông ta, mà là phe DC đã đỏ mắt cho ra 1 ứng viên đảm bảo sẽ thắng cử tổng thống ngày từ vòng đấu loại (Obama vs Hilary Clinton)

NĂM ĐẤY PHE DÂN CHỦ BẰNG MỌI GIÁ PHẢI THẮNG, CHO DÙ CÓ PHẢI DÙNG THỦ ĐOẠN GÌ ĐI NỮA. Nếu phe DC của Obama không thắng, ai sẽ giải quyết vấn đề kinh tế trì trệ có thể kéo hết phe tư bản tài chính đổ sập? Nếu họ buông cho phe CH thắng cử, tiền từ gói kích thích kinh tế sẽ tiếp tục đổ vào phe tư bản công nghiệp, dẫn đến phe tư bản tài chính thua kém về thực lực và có thể kéo đến sự sụp đổ theo hiệu ứng domino. Cho nên năm đó, bắt buộc phải đưa người của phe DC lên, còn 2 ứng viên chỉ múa may để che mặt truyền thông thế giới, làm cho ra vẻ khốc liệt, chứ cuộc giành giật đã thành công từ khi nó khởi động rồi. Rồi tới ngày hôm nay, khi mà chỉ còn 2 năm ngồi chơi xơi nước của Obama, ta nhìn lại những gì Obama đã làm suốt nhiệm kì, từ mùa xuân Ả rập, đánh Libya, Ukraine, Hồng Kông, ruốt cuộc, mọi niềm hi vọng của người dân Mỹ và nhân dân thế giới về vị tổng thống da màu trở thành con số không tròn trĩnh, ruốt cuộc, tất cả những gì ông ấy làm cũng chỉ là trở thành một trong những con rối của các phe phái tư bản.

Bạn còn nhớ Bush con đã làm gì trong đợt bầu cử của mình không? Khi đấu với đối thủ Al Gore (cựu phó tổng thống thời Bill Clinton, một trong những người rất được tín nhiệm) đã gần như nắm chắc phần thắng thì lại có lục đục xảy ra ở điểm bỏ phiếu Bang Florida, và kết quả là Bush con giành được thêm 25 phiếu đại cử tri nghiễm nhiên thắng khi mà tỷ lệ ủng hộ Al Gore rất cao???

Rồi Nixon với vụ Watergate đặt máy nghe lén thì quá nổi tiếng rồi tôi không cần phải nhắc lại.

Bạn có biết những ai đứng đằng sau lưng 2 đảng phái lớn nhất nước Mỹ?

Từ lâu, với sự phát triển tuổi đời chỉ có vài trăm năm của nước Mỹ (ngang Sài Gòn – TP.HCM ngày nay) thì song song với sự phát triển của nước Mỹ là 2 phe tư bản: tư bản tài chính và tư bản công nghiệp nói chung. Phe tư bản tài chính ĐÃ thao túng đảng Dân Chủ, còn phe tư bản công nghiệp ĐÃ thao túng đảng Cộng Hòa.

Danh sách thành viên phe tư bản tài chính bao gồm: các ngân hàng, chủ các ngân hàng, quỹ tín dụng, cho vay, phố Wall, bảo hiểm, v.v… Nguy hiểm nhất là các phe phái nắm giữ FED, cục dự trữ liên bang với khả năng in dollar không giới hạn (đặc quyền in tiền tùy tiện chỉ có Mỹ mới có khả năng thực hiện, ta sẽ bàn trong một bài viết khác nếu có dịp) quyết định toàn bộ tài sản trên giấy (giấy dollar đấy) của nước Mỹ.

Danh sách thành viên phe tư bản công nghiệp bao gồm: tất cả các tập đoàn công nghiệp nặng mà các bạn có thể kể tên như : Boeing, Ford, GM, GE, Lockheed Martin, Northgroup Gruman, Raytheon, blah blah blah…. Nắm trùm trong số này là các tập đoàn công nghiệp khoáng sản, dầu mỏ, khí đốt. quyết định toàn bộ tài nguyện khoáng sản có thật của nước Mỹ.

Với thời gian, khoa học công nghệ của Mỹ phát triển vượt bậc (vì Mỹ thu hút chất xám, “săn đầu người” để phục vụ cho tư bản Mỹ) sinh ra loại tư bản thứ 3 không biết phải ném vào nhóm nào, đó là tư bản công nghệ, nó là 1 loạt chuỗi các tập đoàn công nghệ thông tin, viễn thông, điện tử như: Microsoft, Google, Apple, Oracle, IBM, Intel, AMD, Cissco, AT&T, Vodafone, v.v… nhiều lắm, tôi kể thiếu tên nào trong số hàng trăm cái tên thì bạn đọc tự thêm vào cho đủ. Phe tư bản này không ngả hẳn về bên nào, không nhúng tay vào chính trị, chỉ đừng ngó, và đây là mục tiêu, cũng như đối tượng lôi kéo giành ghế tổng thống của 2 phe tư bản phía trên, (và thực chất, bản thân từng người làm cho các công ty này cũng định hình là mình truyền thống bỏ phiếu cho phe nào rồi), ít nhất, ta ít thấy các thủ đoạn chính trị bẩn thỉu nào đến từ tay các ông trùm của các tập đoàn thuộc “phe thứ 3” này.

Bàn về chiến tranh do Mỹ gây ra:

+ Nếu do phe tư bản tài chính (Đảng Dân Chủ, cùng tổng thống phe này) gây ra, thì chiến tranh đó (nóng, lạnh, ngầm, kinh tế, lương thực, tình báo, thông tin, các kiểu) nhằm 1 mục đích duy nhất là duy trì vị thế số một về mặt kinh tế của Mỹ nhằm hướng tới mục đích “cao cả” hơn là nhờ có vị trí đó mới có quyền in dollar thoải mái. Bất cứ đối thủ nào ngo ngoe đe dọa vị thế độc tôn của đồng dollar sẽ bị xử không thương tiếc!

Dẫn chứng:

Chính quyền của Obama tấn công Libya, giết Gadaffi, vì lý do gì? Vì ông ta muốn thành lập đồng tiền chung Dinar vàng cho toàn Châu Phi. (Lý do khiến Mỹ có 1 đặc ân là được in tiền dollar thỏa thích mà không sợ tiền mất giá, đó là vì Mỹ là nền kinh tế số 1 thế giới, là đồng tiền trung gian lớn nhất trong tất cả các giao diện trên thị trường thế giới, và khốn nạn thay, đồng tiền này không có vật chất cụ thể đảm bảo, VND có gạo, có nền nông nghiệp VN đảm bảo, thứ tạo ra đồ bỏ vào mồm thực sự đảm bảo; Rúp có dầu mỏ, khí đốt, khoáng sản đảm bảo, thứ vận hành được mấy cái hộp 4 bánh thực sự; Nhân dân tệ có sức lao động của 1 tỷ 4 dân đảm bảo thứ tạo ra mọi của cải mà ngay cả Mỹ còn đang xài, Euro có nền kinh tế của cả chục nước thành viên đảm bảo, thứ xoay chuyển bên trong nó hàng trăm mặt hàng; vậy dollar Mỹ có gì đảm bảo? Mỹ đã bỏ bản vị vàng rồi, và dollar Mỹ chỉ có một lời hứa hão huyền đảm bảo, đó là nền kinh tế số 1 thế giới của Mỹ đảm bảo, một mớ vũ khí với danh hiệu “siêu cường” đảm bảo (vũ khí là thứ mà cả Nga cũng không thiếu). 1 thứ vô cùng mơ hồ. Và cả thế giới hãy cảm ơn cái nền kinh tế số một chết toi này đi, vì chính nhờ nó mà đẻ ra khoảng hoảng kinh tế toàn cầu và suy giảm kinh tế. Nhưng, dòng họ Roasch Child ngày trước và các tập đoàn tư bản tài chính ngày hôm nay dưới sự dẫn đầu của các ông chủ người Do Thái khôn ngoan thiết lập nên một chuỗi in tiền dollar có quy mô mang tầm cỡ hệ thống, và đã cử các EHM đi khắp thế giới, bồi cho cả thế giới nuốt đầy dollar, và nó giống như tình dục và ma túy vậy, bạn dùng quá nhiều, bạn sẽ nghiện, dollar cũng thế! Họ bồi cho cả thế giới dùng dollar để giao dịch đến no mắt, nên không ai có thể tách rời ra khỏi đồng dollar nữa, từ đoán quấn chặt vào đồng dollar của họ tạo ra, và đây là 1 trong các ma lực tạo ra quyền tự do in tiền tuyệt đối của FED. Điều mà không một nền kinh tế nào hay 1 quốc gia nào có thể làm được ngoại trừ Mỹ). Khi đồng Dinar vàng mà được chấp thuận thanh toán khắp châu Phi, ai sẽ xài dollar nữa? Dollar bị thu hẹp thị trường giao dịch dẫn đến anh in được nhiều tiền cũng chả để làm gì, và khi đó Mỹ nếm trọn đòn lạm phát và mất giá tiền tệ, cho nên, Mỹ phải triệt tiêu ngay sự tồn tại của đồng Dinar vàng, đó là lý do chính phủ Mỹ thời Obama hăng hái đi đầu triệt tiêu chính phủ Gadaffi (ném lượt đầu rồi cho đồng minh giải quyết nốt).

Kế tiếp là khối BRICS của Nga và TQ, trò in tiền này không phải chờ đến khi tôi kể cho các bạn hay các bạn đọc hết cuốn “Chiến tranh Tiền tệ” của Tống Hồng Binh bạn mới thấy, mà lãnh đạo các nước đã thấy từ thời “Napoleon cởi truồng” rồi. Cơ mà chưa có thuốc đặc trị. Lần này quyết liệt hơn vì các lý do: Libya đồng minh của cả Nga và TQ (đều không thân lắm) đã bị tiêu diệt, kẻ giải quyết dollar bằng dinar sụp đổ, và Nga đã lấy lại vị thế siêu cường, TQ nổi lên đe dọa nền kinh tế Mỹ, và nếu không giải quyết được bài toán lệ thuộc dollar thì mãi mãi cứ bị Mỹ dắt mũi. Dựa vào các yếu tố tôi vừa mới kể, Nga và TQ quyết tâm thành lập khối BRICS hay bất cứ gì đại loại thế và trao đổi ngang gia bằng cả 2 đồng tiền là Rúp và Nhân Dân tệ nhằm loại khỏi ảnh hưởng của dollar.

Thế bạn nghĩ chính phủ Mỹ đảng Dân Chủ có ra tay không? Có đấy, Mỹ đẩy cho Nga vụ Ukraine làm rối trí, đẩy cho TQ vụ Hồng Kông biểu tình. (tất nhiên với bản chất thực dụng của Mỹ, vẫn còn nhiều lý do khiến 2 vụ này xuất hiện, song song với mục đích này, Mỹ luôn luôn có kèm vài ba mục đích khác, thế mới xứng danh “thực dụng” chứ) Nhưng lần này, đối thủ không phải 1 nước nhỏ, mà là 2 siêu cường, 1 là siêu cường về quân sự vũ khí, 1 là siêu cường về kinh tế (bàn về khả năng buôn bán, thì lịch sử vài trăm năm kinh doanh được xây lên bởi mấy thằng Do Thái chỉ đáng vứt sọt rác với khả năng buôn bán “số dzách” 3,4 ngàn năm của người Hán).

Thế còn đồng Euro của EU thì sao? Chắc chắn sẽ có bạn hỏi câu hỏi này, hãy nhớ rằng, ngày cả bản thân EU, một đồng minh của Mỹ cũng đấu đá Mỹ, tất cả là vì chữ lợi ích cả thôi. EU hình thành là vì gì? Nga à? Không hề, khởi đầu là chống Liên Xô và sự bành trướng của Chủ nghĩa Cộng sản, nhưng tới khi Liên Xô sụp đổ thì nó dùng để chống Mỹ, EU có nhà nước chung, cờ chung, liên minh thuế quan chung, và hàng các nước thành viên thì rẻ, hoặc miễn thuế, hàng Mỹ thì chém thuế cực cao, các công ty công nghệ Mỹ (Microsoft, Google, Apple) thì bị hành cho lên bờ xuống ruộng ở EU vì những điều luật khắt khe và vô lý. Nhưng EU vẫn ra được đồng Euro chung? Tại sao? Vì Mỹ không thể tạo 1 cái “mùa xuân châu âu” hay “cách mạng … cầu vồng” nào ở một loạt chục nước châu âu trong thời gian ngắn, và không thể tấn công đồng minh vốn toàn phe cánh hữu, vì giờ phe này bị kéo sụp, phe cánh tả lên thì không khéo có Liên Xô version 2 ngay trên Châu Âu, nên đành ngậm ngùi chịu chết và đuối lý vì đồng Euro, nhưng bạn cũng nên nhớ rằng, trong cả EU, vẫn còn 1 thằng đầy tớ liếm đít Mỹ giỏi nhất, đó chính là Anh, và bạn biết gì không? Anh có đủ mọi lý do để vẫn dùng đồng Bảng, vậy là bạn hiểu rồi nhé!

+ Nếu do phe tư bản công nghiệp gây ra (Đảng Cộng Hòa cùng tổng thống phe này) thì lý do rất dễ nhìn ra, gây chiến là để giành tài nguyên, mà cụ thể nhất ở đây là dầu mỏ, máu của nền kinh tế tư bản chủ nghĩa! Bằng mọi giá phải thâu tóm mọi nguồn dầu mỏ trên thế giới! Đó là mục đích gây chiến lớn nhất của của nhóm này.

Dẫn chứng: quá nhiều, các cuộc chiến do tổng thống của phe tư bản công nghiệp đưa lên.

Bạn chỉ biết Mỹ gây chiến tranh vùng vịnh vì bảo vệ Kuwait?” Thực tế thì đó là cuộc chiến để thử phản ứng của cả thế giới, cả Liên Xô, thử khả năng cầm cự của Irắc. Bạn nghĩ sau đó Mỹ quay lại Irắc và Afganistan để chống khủng bố? Bạn tiếp tục nghĩ Mỹ lật đổ các nước Libya, Ai Cập vì tự do dân chủ cho nhân dân ở đó? Không đâu, tất cả là vì dầu mỏ đấy, và nếu bạn chỉ hiểu như thế, thì mới chỉ hiểu 10% của vấn đề! Tại sao bạn không ngửa mặt lên và nhìn vào bản đồ thế giới? Bạn thấy gì? Tất cả các nước ở Trung Đông mà có dầu mỏ đều hoặc là phe quy phục Mỹ (Ả rập Saudi, Jordan, tiểu vương quốc Ả rập Thống nhất, Pakistan, Kuwait), hoặc là phe chống Mỹ (theo thứ tự dẫn đầu là Iran, Syria, Iraq, Libya, Ai Cập, Yamen, Tunisia, Yamen). Bạn thấy gì nữa? Nhìn lên bản đồ, theo thứ tự từ Pakistan nhìn qua bên trái, bạn sẽ thấy hẵn 1 chuỗi các nước, theo thứ tự Pakistan, Afghanistan, Iran, Iraq, Syria, Ai Cập, Lybia, và điểm cuổi là Tunisia (đây là điểm đầu nổ ra mùa xuân Ả Rập đấy!). Nếu bạn đang nhìn lên bản đồ như tôi nói, bạn đã thấy rất rõ, đó là 1 chuỗi tuyến đường cung cấp dầu mỏ, từ đông sang tây, dầu mỏ từ các nước trung đông: đi từ Kuwait, Ả rập Saudi, Iran -> qua eo biển Hormuz -> bám theo Pakistan -> Ấn Độ -> đi qua Sri Lanca -> qua biển Andaman -> vào eo biển Malacca -> bám theo hướng Philippine -> vào Guam -> đến chuỗi đảo Marshall -> đến quần đảo Hawaii -> về bờ biển nước Mỹ, và đây chính là tuyến đường dầu mỏ huyết mạch nuôi sống nền kinh tế nước Mỹ (đừng lấy các mỏ dầu dự trữ của Mỹ và vấn đề khai thác đá phiến ra nói, nó là câu chuyện khác). Bạn thử hình dung xem, làm sao vận chuyển dầu khi mà nay mai Iran lại thông báo đóng cửa eo biển Hormuz?? Làm sao có thể vận chuyển trên bộ và trên biển khi Syria, Iraq, Iran và Afghanistan lườm nguýt được?? Và Mỹ muốn bá chủ toàn bộ mỏ dầu cũng như chuỗi cung ứng, và đó là lý do tại sao phe tư bản công nghiệp chống lưng đảng Cộng Hòa và đưa tổng thống bù nhìn gây chiến toàn bộ trung đông đấy. Suy cho cùng cũng vì tài nguyên khoáng sản, không gì hơn. Những gì bạn thấy trên bản đồ như tôi vừa phân tích, nó là bộ môn địa chính trị đấy.

Cuối cùng, ghế tổng thổng là cái chìa khóa để mở ra cánh cửa quyền lực trong 4 năm (hay 8 năm), giúp các phe phái tư bản giành giật lẫn nhau và nhân dân cả thế giới lầm than vì chiến tranh dù nóng hay lạnh, không riêng gì người dân Mỹ.

Tại sao không tranh giành sạch ghế của lưỡng viện trong quốc hội mà cứ nhất thiết phải ghế nóng tổng thống?

Câu hỏi quan trọng nhưng trả lời rất đơn giản, vì ở hệ thống Tư bản Chủ nghĩa theo mô hình của Mỹ, tổng thống nắm mọi quyền lực: quyền chỉ huy và sử dụng toàn bộ CIA, quyền chỉ huy tất cả mọi lực lượng quân sự của nước Mỹ, quyền phát động chiến tranh, quyền bổ nhiệm 2 cánh tay đắc lực nhất của mình bộ trưởng bộ quốc phòng kiêm ông chủ lầu năm góc (quyền lực cứng) và bộ trưởng bộ ngoại giao (quyền lực mềm), quyền chỉ huy ngầm các EHM (Economic hitman – sát thủ kinh tế). Đây mới là những cái quan trọng để thực hiện các mục tiêu. Còn trích tiền cho chiến tranh thì chi cần ngồi đủ phân nửa ghế lưỡng viện là đã chi tiền cho chiến tranh thỏa thích. Còn nếu cần lật đổ phá hoại hay nuôi khủng bố thì dùng tiền buôn ma túy hoặc buôn lậu vũ khí từ các đầu mối của CIA là quá đủ để có tiền bồi dưỡng “mùa xuân Ả Rập” hay “cách mạng màu” rồi.

Vậy, ngày mai sẽ ra sao???

Theo suy đoán đoán của tôi, như tình hình của năm 2014 này, nếu từ giờ cho đến hết nhiệm kì của Obama là năm 2016 mà các vấn đề đối ngoại không chuyển biến theo chiều hướng tốt hơn cho Mỹ, chẳng hạn như:

_ IS vẫn còn tồn tại, chưa dẹp được cái gai trong mắt là Syria, Iran, thì phe CH lại lên, để gây chiến tranh, để có tiền bán vũ khí cho tất cả các phe tham chiến, từ Iraq, quân đội Mỹ cho đến thậm chí là IS cũng có thể lắm chứ?

_ Nếu Ukraine vẫn thế, phe CH sẽ lên cho bằng được, hỗ trợ nhiệt tình cho Kiev chống quân ly khai miền Đông và có thể có cuộc va chạm căng như dây đàn giữa tổng thống phe CH vốn hiếu chiến với tổng thống Putin, liệu cả 2 có chơi khô máu? Khi mà Putin cũng cứng cựa không kém? Gặp một người lão luyện như Putin thì Obama ngay từ đầu rõ ràng là không có cửa. Hay mọi thứ chỉ đơn thuần là mối quan hệ băng giá như thời Bush con với Putin?

_ Nếu Trung Quốc vẫn quyết liệt ở biển Đông và Đông Á (mà TQ thì chắc chắn sẽ làm thế) thì chúng ta sẽ còn thấy nhiều cuộc biểu dương lực lượng của QĐ Mỹ hoành tráng hơn nữa dưới thời tổng thống phe CH.

Và rồi người ta sẽ tự hỏi là đợt tổng thống phe CH mới lên thì chiến tranh sẽ tiếp tục xảy ra ở đâu đây? Tiếp tục đem “mùa xuân” tới Trung đông hay đưa “dân chủ” “gõ cửa” Nam Mỹ? hay “đấu với rồng Hoa”? hoặc “đánh nhau với gấu Bắc Cực”? Rồi sau đó ca bài “mùa đông không lạnh” cùng EU và Ukraine ??

Các bạn lưu ý, tôi chỉ quan tâm phe Đảng nào lên, tôi còn chả buồn nhìn mặt thằng tổng thống là đứa nào, bởi vì sau màn ra mắt và hứa hẹn quá hùng hồn của Obama, thì giờ đây mọi người cũng đều đã rõ là ai lên thì vẫn là con rối cho những gã tư bản sau cánh gà giật dây rồi, phải không?

Có một tỷ lệ rất cao là phe “giật giải” tổng thống sẽ là đảng Cộng Hòa trong nhiệm kì 2016 này, công lớn nhờ vào sự phản ứng luôn luôn kém cỏi và chậm chạp, thiếu quyết liệt với các vấn đề quốc tế của phe Dân Chủ.

Dĩ nhiên, không thể loại trừ vấn đề đối nội nổi cộm hơn vấn đề đối ngoại, đừng quên mấy vụ bạo loạn trong nước Mỹ gần đây khi cảnh sát bắn chết người da đen cũng có thể là 1 nhân tố cho phe DC giành ghế (thực ra, tôi tin rằng các vụ việc như thế này sẽ sớm xẹp lép như vụ Occupy Wallstreet thôi, chưa đủ đô để thay chế độ và lật đổ chính phủ), nhưng từ nay đến năm 2016 là 1 quãng thời gian đủ dài để vấn đề này chìm nghỉm. Thế còn nếu Hilary Clinton thắng cử và trở thành “nữ tổng thống đầu tiên” của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ? Vậy thì cứ ngồi chơi xơi nước tiếp cho đến hết đợt bầu cử lưỡng viện kế tiếp nhé! Và nếu thế, suy từ VN chúng ta ra, cũng chả khá hơn, Mỹ càng nhát thì TQ càng “múa may quay cuồng” ở biển Đông và Đông Á rồi kết quả là VN và đồng minh Nhật Bản phải nai lưng ra gánh, rồi biết đâu “cờ đen” cắm đến tận thái lan sát cửa ngõ “sân nhà” Campuchia thì sao??

Nhìn chung, đâu đâu cũng là cơ hội và thử thách cả thôi!

Tại sao những điều bạn nói lại không hề thấy trong các cuốn sách A, B, C, X, Y, Z gì đó mà tôi đã đọc?

Thực ra, những gì tôi nói ra, không ở nơi này, cũng ở nơi nọ, các bạn đã bắt gặp, đã được đọc về nó, nhưng, nó không đầy đủ, không rõ ràng và tuyệt đối không mang tính khái quát. Mỗi tác giả viết theo một kiểu của họ. John Perkins viết cuốn “A confession of Economic Hitman” chỉ với trải nghiệm của ông ta ở một mảng kinh tế và ở cương vị một kẻ đi phá hủy “sức đề kháng” của nền kinh tế của một đất nước, nhằm làm suy yếu nền kinh tế đất nước đó đến mức buộc phải dựa vào nước Mỹ và những đồng dollar viện trợ của họ. Tống Hồng Binh (một người Trung Quốc?!) viết cuốn “War Currency” đọc cứ kịch tính như đang xem phim Hollywood vậy, nhưng ông ta cũng chỉ viết về chính trị Mỹ dưới góc độ kinh tế mà hẹp hơn là góc độ của đồng tiền và quyền kiểm soát tiền thôi. Các bộ phim tài liệu như Capitalism – A Love Story chỉ phản ánh chung chung nền kinh tế Mỹ và chỉa hết mũi dùi về phe tư bản tài chính (như vậy là chưa đủ), Farenheit 11-9 chỉ lên án mỗi Bush con, mà có lẽ chính Michael Moore cũng chưa hiểu hoặc thậm chí hiểu nhưng không đủ tư liệu để nói đến một mảng rộng hơn, toàn bộ nền chính trị Mỹ đã bị lũng đoạn cỡ nào. Bush chỉ là 1 trong vô số trùm tài phiệt tư bản mà thôi. Vẫn còn, và vẫn còn rất nhiều đầu sách, báo của vô số người nổi tiếng viết mà tôi không nói ra, chỉ đơn cử vài tác phẩm quá nổi tiếng mà đa số các bạn đã đọc thôi.

Vậy, điểm chung của tất cả các tác phẩm này là gì? Chúng đều nói ĐÚNG, nhưng không nói ĐỦ, và không KHÁI QUÁT, các tác phẩm đều nói chỉ một khía cạnh, người đọc phải dùng suy nghĩ của mình hiểu xem nó nói có đúng hay không, có đủ hay không, và sai thì sai chỗ nào? Rồi từ đó tổng hợp lại thành kiến thức của riêng mình. Bài viết này, tôi thay các bạn tóm tắt lại về cái mớ bòng bông rối rắm có tên là “chính trị Mỹ”

IV/ Lời kết:

Đọc hết bài viết, vô số người sẽ tự hỏi là: tại sao lại thủ đoạn thế?

Câu trả lời là: Thực dụng, thực dụng và thực dụng. Tất cả nhằm tạo ra: Lợi ích, lợi ích và lợi ích, nhưng, không phải là lợi ích cho bản thân nước Mỹ hay cho người dân Mỹ, mà suy cho đến tận ngọn nguồn của vấn đề, vẫn là lợi ích phục vụ cho một nhóm thiểu số ở nước Mỹ, họ có thể là kẻ có tiền, họ có thể là những kẻ thông minh người Do Thái, ông chủ nhà bằng, ông trùm dầu mỏ, v.v… dù họ là ai, có nổi tiếng với các bạn hay không, điều đó không quan trọng đối với họ, họ chỉ có điểm chung là họ muốn có nhiều tiền, và họ sẽ làm mọi thứ để có tiền. Có lẽ bạn sẽ chẳng bao giờ ngờ rằng những cuộc chiến đẫm máu, tày trời trên khắp trái đất ở thế kỷ 20,21 này lại bắt nguồn từ một điều vô cùng đơn giản: LÒNG THAM.

Bài viết sơ sài, ngắn gọn của tôi xem như sự bổ sung tương đối cho các bạn về 2 phe phái chính tranh giành chính trường Hoa Kỳ. Ở nước Mỹ đã từng có những vị tổng thống đấu tranh hết mình cho nước Mỹ và người dân như George Washington, John Adam, Thomas Jefferson,… cho đến những người hi sinh mạng sống của mình vì dân Mỹ như William Henry Harrison, Abraham Lincoln, James A. Garfield , William McKinley và lịch sử nước Mỹ cũng như thế giới đã vinh danh họ. Đất nước Mỹ thưở ban đầu thực sự là vùng đất hứa của tự do, dân chủ, và công bằng xã hội. Tuy nhiên, như bao nhiêu xã hội và chế độ khác trong lịch sử, nó cũng chỉ tốt đẹp được những giây phút đầu thôi, và nó tha hóa dần dần bởi lòng tham và đồng tiền, kí ức về đất nước Mỹ tươi đẹp những ngày đầu đấu tranh lập quốc, thành thật mà nói, nó chỉ còn trong bảo tàng bên cạnh bản Tuyên ngôn độc lập Hoa Kỳ. Người Mỹ nổi tiếng với chủ nghĩa thực dụng, tự do, dân chủ, và nói không ngoa, chính 3 điều này quanh lại nuốt sống trong nước Mỹ và những con người trong đó, và kẻ tham lam cũng không ngoại lệ. Không sớm thì muộn, người Mỹ và cả thế giới rồi sẽ phải chịu chung tai họa thảm khốc do sự tham lam và chiến tranh mang lại. Tôi tự hỏi, liệu khi nào thì nhân dân Mỹ và những kẻ có tiền có của trong xã hội Mỹ mới thực sự hiểu thế nào là “tự do, dân chủ” ???

Nguồn: Nightmoonlight

© Đạo Sĩ Chăn Gà

😍😍Nếu bạn thấy nội dung này có giá trị, hãy mời bần đạo một ly cà phê nhé!😍😍