Mới sơ hiểu, tôi đã thấy trong “bài thơ” của ông Thái Bá Tân có một số chi tiết chưa từng thấy, từng nghe trong tài liệu Phật giáo nào (mà tôi đã tham khảo và “hỏi thăm”). Ông này viết:
“Bà này khi còn sống
Từng tranh ăn với con
Bây giờ xuống địa ngục
Thói xấu ấy vẫn còn”.
Đây hình như là một sự “sáng tạo” của ông Tân, dựa trên cái cách nhìn đời u ám của ông ta. Có nhiều dị bản về truyền thuyết Mục Kiền Liên cứu mẹ nhưng chẳng có cái nào trong số đó đề cập đến việc bà mẹ tranh ăn với con cả.
Về việc Phật Như Lai dạy Mục Liên cách cứu mẹ, ông thày dạy kèm tiếng Anh này mô tả một cách vô cùng trần tục và rời xa bản chất của vấn đề:
Đức Phật nghe rồi đáp:
“Mẹ ngươi quá lỗi lầm
Nên ngươi không thể cứu
Chờ tháng Bảy, ngày Rằm
Ngày mọi người hoan hỷ
Hãy làm lễ Vu Lan
Mời mọi người đến dự
Mâm cỗ bày trên bàn”
Ngày rằm tháng 7 là ngày “xá tội vong nhân” theo quan niệm dân gian, là ngày tết Trung Nguyên với tục cúng lễ tổ tiên theo Nho giáo và Đạo giáo, là ngày Tự tứ (Tùy ý) của Phật giáo (người tu hành cầu xin nhau chỉ ra những lỗi lầm của bản thân mình – giống “phê bình và tự phê bình” trong ĐCS). Vậy thì ngày này là ngày trang nghiêm chứ đâu phải ngày lễ hội “hoan hỷ”? Đã thế còn “mời mọi người đến dự, mâm cỗ bày trên bàn”, chẳng khác gì một buổi tân gia, đầy tháng, hỷ hiếu gì đó.
Việc ông Thái Bá Tân cho tôn giả Mục Kiền Liên trở thành người “trông coi chuyện âm phủ”, tức Địa tạng vương Bồ Tát, có lẽ theo sự diễn giải của hòa thượng Tuyên Hóa, một nhà sư Hoa kiều bên Mỹ, khi giảng về kinh Pháp hoa. Tuy nhiên tuyệt đại đa số tài liệu về Phật giáo đều nói rằng Mục Kiền Liên và Địa tạng vương Bồ tát là hai nhân vật riêng biệt. Xem ra, ông Tân cũng chỉ “cưỡi ngựa xem hoa” chứ chẳng hề để tâm đến việc tìm hiểu ngọn ngành sự việc.
Trải qua lớp bụi 2500 năm lịch sử, Đạo phật nói chung và các truyền thuyết Phật giáo nói riêng đã khoác lên mình những tấm áo văn hóa, tín ngưỡng, ngôn ngữ khác nhau của những vùng đất mà Phật pháp được truyền đến. Do đó, việc tồn tại những dị bản về câu chuyện Vu lan là có thể hiểu được. Trong Kinh Vu lan bồn chỉ nói mẫu thân Mục Kiền Liên là “Rằng mẹ ông gốc tội rất sâu” chứ không hề đề cập cụ thể “gốc tội” là gì. Do đó, tùy thuộc vào cách dẫn giải kinh, các dị bản trong dân gian ra đời, mà phổ biến là các cốt chuyện sau:
– Chi li nhất là dị bản “Trung Hoa hóa” kể Mục Kiền Liên tên thật là La Bốc, sinh ra trong một gia đình giàu có. Mẹ là bà Thanh Đề, vốn tham làm, coi thường Phật pháp, gây nhiều ác nghiệp nên khi chết bị đọa xuống địa ngục A tỳ.
– Bản dân dã thì kể: bà Thanh Đề là nông dân nghèo nhưng mộ đạo. Một bữa bà lên cúng gạo cho chùa nhưng trụ trì đi vắng. Trước khi đi, trụ trì đã dặn các sư là sắp có 1 đại thí chủ tới thăm nên khi thấy bà Thanh Đề là nông dân nghèo, các sư không để ý. Bà Thanh Đề đem lòng sanh hận, lấy thịt chó làm nhân bánh cúng chùa nên lâm vào ác nghiệp.
Tôi vốn không mê tín nên thấy cách diễn giảng của thượng tọa Thích Nhật Từ (trong video clip cuối bài này) là hợp lý hơn cả. Tuy nhiên, một số vị am hiểu đạo Phật cũng khuyên rằng nếu để ý đến nội dung câu chuyện thì lại là “chấp tướng”, nên chỉ cần hiểu về ý nghĩa của chuyện mà thôi. Có thể đối với các dị bản truyền thuyết thì như vậy, nhưng riêng đối với “bài thơ” của ông Thái Bá Tân thì tôi vẫn phải “chấp tướng” vì như những gì phân tích ở trên, “bài thơ” đó đã làm lệch lạc những thông tin (về ngài Kiều Mục Liên), sự trong sáng của tinh thần Phật giáo (lễ Vu Lan).
Do đó, tôi cũng xin lấy lối viết “5 chữ một hàng” của ông Thái Bá Tân để “đính chính” lại sự tích ngày lễ Vu Lan như sau:
Sự tích lễ Vu Lan
Xưa ngài Mục Kiền Liên
Vốn dõi dòng quyền quý
Ngộ “Tử Biệt Sinh Ly”
Nên quyết lòng dốc chí
Dứt bỏ mọi địa vị
Biệt gia đình thoát ly
Tầm đạo thầy khai trí
Thoát cõi sinh vô thường.
Trải mấy chục năm trường,
Ngài tìm ra chân lý
Thành Vương Xá bái sư
Như Lai thông tâm trí.
Mục Liên chứng quả vị
A la hán, lục thông
Thấu mẹ là ngạ quỷ
Đói khát giữa cánh đồng.
Tình mẫu tử mênh mông
Cồn cào như biển rộng
Nỗi bi ai trong lòng
Xót như chà muối hạt.
Dâng mẹ cơm một bát
Gạo mùa mới thơm hương
Và ly đầy nước mát
Từ buổi sớm tan sương.
Mẹ Mục Liên sung sướng
Ngỡ đau khổ đã qua
Sợ chúng ma tranh hưởng
Giấu cơm ăn riêng bà.
Nhưng ôi thật xót xa
Miếng cơm như phát hỏa
Mục Liên dẫu tài ba
Cũng xuôi tay bất khả.
Ngài vội về tịnh xá
Cầu sư phụ cứu nguy
Phật dạy: trong thiên hạ
Cứu mẹ ông, không người.
Này Mục Liên, ông ơi
Gieo nhân thì nhận quả
Là quy luật muôn đời
Nghiệp mẹ ông nặng quá.
Giờ hãy nghe lời ta
Cầu mười phương tăng chúng
Cùng chuẩn bị đèn hoa
Kinh vu lan đồng tụng.
Phải nhằm ngày cho đúng
Rằm tháng bảy tròn trăng
Cũng là ngày tự tứ
Hợp chú nguyện chư tăng.
Mục Liên trút gánh nặng
Theo lời Phật tổ bày
Giải đạo huyền đã đặng
Bao hắc nghiệp tan ngay.
Đạo hiếu đã vẹn đầy
Mục Liên bạch Phật tổ
Vu Lan bồn từ đây
Cho chúng sanh phổ độ.
Trong nhân gian từ đó
Ngày báo hiếu mẹ cha
Cầu siêu sinh thoát khổ
Dẫu là bảy kiếp qua./.
Bài Pháp Thoại: SỰ TÍCH MỤC LIÊN THANH ĐỀ & Ý NGHĨA VU LAN
Thượng tọa: Thích Nhật Từ
Thuyết giảng tại: Chùa Phước Linh (tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu)
😍😍Nếu bạn thấy nội dung này có giá trị, hãy mời bần đạo một ly cà phê nhé!😍😍
TIÊN SỰ TỤI PHẢN ĐỘNG GIẢ DANH ((YÊU NƯỚC ))
Hôm qua có đám biểu…tình
Lôi thôi lếch thếch quá thằng ăn xin
Giáo sư cũng có dăm thằng
Luật sư dăm chú, lại đèo nhà văn
Nhà báo..viết láo dua
Láo nha láo nháo phường chèo cũng thua
Bám đuôi theo con mụ nặc nô
Người em thơm thế cái gì cũng thơm
Em hô Tàu – Việt tương nhau
Cả bầy xúm lại;;; Zô đi- đừng hèn
Ngày xưa anh chỉ dạng quèn
Tiền tài chẳng có, có mồm để ăn
Về hưu chẳng có ai chơi
Buồn tình anh dựng băng rôn giữa đường
Miệng hô đả đảo, tay sờ ví da
Ngày mai thằng Mặc ló ra
Ắt là sẽ có vài bài tụng ca
Tiền vào đến mấy trăm đô
Tiêu rồi anh lại băng rôn giữa đường
Ngày xưa nhà nước gọi quân
Anh lo cụt giống nên chui chuồng gà
Viết dăm quyển sách gọi là
xem chừng cũng có vài người đọc qua
Đến giờ tuổi đã xế chiều
Thông minh chưa trải mà ngu càng già
Bám đuôi cái lũ bất tài
Muốn làm cách mạng, muốn làm vĩ nhân
Quê choa giỏi lắm nhân tài
Choa đây cũng hóa tượng đài cho xem
Giáo sư tiến sĩ học nhiều
Học xong loạn óc, vẽ vời linh tinh
Vẽ mình như bậc anh hùng
Mong thằng Nhà nước ném moi ( tôi) vô tù
Vô tù mở lớp tuyên truyền
Cách mềnh từ đó mà ra ầm ầm
Trâu quỳ, Chợ QUán đắt hàng
Vĩ nhân cứ gọi vô đây ào ào
Mở chi bộ Đảng tập trung
Ngày mai tổng thống xứng tầm năm châu
Cũng cầu cái chú Ba Tầu
Uýnh thì uýnh mẹ cho tao được nhờ
nếu không tao tưới máu ra
Có thằng chết ngất chớ kêu tao..khùng
TIÊN SƯ TỤI XỎ LÁ BA QUE
Có một lũ già ngu hơn lợn
Não toàn giòi mặt chó nhơn nhơn
Nhân cách uốn lượn giống lươn
Bẻ cong lịch sử, bố tương vỡ mồm
Chường mặt chó ra điều nhân sỹ
Vẻ đau thương vận bĩ quốc gia
Ngu hơn lợn – ngỡ tinh hoa
Được lời nịnh thối – ngỡ là ông sao.
Thằng hán nôm núp trang bô sít
Chuyên bới phân, móc đít ra soi
Chê rằng phân rất lắm giòi
Lại khen bên Mỹ ít giòi ít phân.
Tụ tập nhau 72 nhân sỹ
Giở trò ma chữ ký nhân dân
Không ngờ bị Bần Cố Nông
Chơi cho một vố ọc phân lên mồm.
Thằng răng vổ viết “bên thắng cuộc”
Một lũ ngu vớ được xít xoa
Đéo biết rằng nó ba hoa
Bốn mươi phần nó bịa ba chín phần
Nó tính chuyện bẻ cong lịch sử
Trắng thành đen, thiện ác đổi thay
Đảo luân lộn lý cho tày
Da mặt thằng vổ chắc dày hơn mông.
Có thằng trước nhà văn quân đội
Rửng rưng vào nói tội gì đâu
Chẳng qua trong lúc đánh nhau
Đòn tra tấn giã lên đầu tù nhân
Là biện pháp khảo tra tin tức
Có chi mà so sánh cân đo
Địt con mẹ, khốn nạn chưa
Núi xương với nó vẫn chưa là gì.
Nhà thơ Chí chuyên làm thơ cứt
Thơ đéo gì ý thức lang băm ?
Đéo gì giẻ rách, tâm thần ?
“Muốn mang hồ”, “vác sông Hồng” là sao ?
Ngồi đáy giếng “Ếch” chê đất nước
Đất nước buồn lại bị ruồi bu
Ruồi đây là những đứa ngu
Vui hơn ngày trước lại tru là buồn.
Đứa bá láp thích thơ năm chữ
Trình như lồn, nhân cách hố phân
Viết thơ tỏ vẻ ân cần
Dặn dò giới trẻ chớ nhầm đường đi
Nó nhất quyết biểu tình Tung Quắc
Đề phòng khi nhà nước đớn hèn
Năm 79 mày có xem ?
Khựa sang là múc, hèn con mẹ mày.
“Lại nói về chiến tranh” quá khứ
Chuyện trong rừng thanh nữ thủ dâm
Viết xong kết luận cái rầm
Để cho đỡ chết khỏi cần đánh nhau
Nó kết luận đéo cần chính nghĩa
Đéo cần chi giải phóng quê hương
Để cho nước đỡ tang thương
Rõ phường khốn nạn, rõ phường vô ơn.
………………………………
Đấy, nhân sỹ đấy! Còn nhiều nữa để dành viết sau.
Nhân sỹ cái con bà chúng nó
Rặt một bầy chó má ngựa trâu
Ngu si toàn cứt trong đầu
Huyênh hoang, khốn nạn chó đâu sánh bằng.
Ngẫm mà thương cho phường bọn nó
Ôi cái loài chó má lang thang
Bơ vơ đứng ở giữa đàng
Mồm loa mép giải oang oang đặt điều
Nhân sĩ cái con bà chúng nó
Ngu như bầy chó má không hơn
Một phường bạc nghĩa vô ơn
Cỡ thằng Hảo cứt nhơn nhơn mặt lồn
Địt con bà cái thằng Hảo cứt
Làm bố mày thấy nhức con ngươi
Nhìn mày cũng có hình người
Sao làm trâu ngựa cho người Mỹ sai
Bọn Việt gian, lại đây anh biểu
Nói nãy giờ bây đã hiểu chưa ?
Trình bọn mày cỡ con Lừa
Khua môi múa mép tà-lưa với đời ?
Chúc NTT đi trọn con đường đức Phật đã đi bắt đầu bằng Hạnh Hiếu trong đạo Phật .