“Có thắc mắc là tại sao DTQ “nổi” thế nhưng thông tin về DTQ khá nghèo nàn, tiểu sử ấy mà. Cứ như là có ai đó cố dấu đi vậy? Ví dụ như “nhà sử học lỗi lạc” làm gì , ở đâu từ 1965 đến 1975, từ 1975 đến 1999 … chẳng hạn. Rồi tại sao quê Bến Tre mà lại sống ở Hà Nội, rồi lại là dân biểu của Đồng Nai?”
Tôi đã có trả lời bạn Nguyễn Ngọc Loan tại đây.
Bản thân ông Dương Trung Quốc cũng thổ lộ rằng: “Tôi có một lý lịch nghề nghiệp rất đơn giản: sinh ra, lớn lên, đi học, thi học sinh giỏi môn sử phổ thông rồi tốt nghiệp khoa sử Đại học Tổng hợp Hà Nội, về Viện Sử học công tác cho đến khi về hưu vẫn tiếp tục hoạt động trong một hội nghề nghiệp của giới sử học và làm một tờ báo của Hội Sử”.
Mọi chuyện tưởng đơn giản thế là xong nhưng tôi lại phát hiện một bài báo đăng trên tờ Thể thao & Văn hóa (thuộc Thông tấn xã Việt Nam) ngày 13/09/2010, với tựa đề Nhà sử học Dương Trung Quốc và nếp nhà Hà Nội. Tác giả bài báo, “trong tiếng nhạc Đoàn Chuẩn”, đã “được tiếp kiến nhà sử học Dương Trung Quốc và lắng nghe lối nói hấp dẫn cùng cả “pho chuyện” dồi dào của ông” vào một “Buổi tối mưa”. Trong “pho chuyện dồi dào của ông” mà tác giả kể lại cho độc giả có chi tiết đáng chú ý sau:
“Ông nội là cụ Dương Trung Giao – chủ hãng nước mắm Liên Thành, là người duy tân, làm kinh tế để nuôi chí. Hãng Liên Thành bảo trợ cho trường Dục Thanh ở Phan Thiết nơi Nguyễn Tất Thành dạy học. Ra Hà Nội, cụ mua ngôi nhà 27 Hàng Đường từ 1917, lấy vợ là Nguyễn Thị Hợi, người Ngọc Thụy”.
Đây là một thông tin rất quan trọng, cho thấy gia đình “nhà sử học” Dương Trung Quốc có mối liên hệ với Bác Hồ từ trước khi Bác rời Việt Nam đi tìm đường cứu nước. Có thể hiện nay chúng ta đã quá quen với nước mắm Chinsu, nước mắm Phú Quốc, nước mắm Nha Trang, nước mắm Cát Bà,.. mà không ấn tượng lắm với cái tên nước mắm Liên Thành, mặc dù đây là một cái tên lịch sử.
Tôi qua trang web của nước mắm Liên Thành thì thấy họ giới thiệu về lịch sử hình thành hãng thế này:
Cách đây 100 năm, ngày 06/06/1906, từ ý tưởng của chí sỹ Phan Châu Trinh. Công ty Liên Thành được thành lập tại Phan Thiết. Liên Thành là chủ sở hữu và sáng lập ra trường Dục Thanh Phan Thiết, nơi thầy giáo Nguyễn Tất Thành đã từng dạy học. Và cũng chính Liên Thành góp phần tổ chức, giúp đỡ tài chính cho nhà ái quốc Nguyễn Tất Thành vào Sài Gòn và sang Pháp.
…
Những Người Sáng Lập Gồm:
1- Nguyễn Trọng Lội (1871-1911). Cụ Nguyễn Thông quê ở Long An, năm 1849 đỗ Cử nhân, ra làm quan ở Cần Thơ. Khi Pháp đánh chiếm Nam Kỳ, ông tham gia chống Pháp. Khi Nam Kỳ thuộc Pháp, ông di cư ra Bình Thuận lập ra Bình Châu xã và dựng một tòa nhà nhỏ gọi là Ngoạ Du Sào để ở (nay thuộc khu di tích Dục Thanh). [Chỗ này trang web của hãng nước mắm viết hơi tối nghĩa. Tôi chú thích thêm: cụ Nguyễn Trọng Lội là con trai cả của danh sĩ Nguyễn Thông và là cổ đông lớn nhất của hãng nước mắm Liên Thành]
2- Nguyễn Qúy Anh (1881-1938) cũng là con trai cụ Nguyễn Thông.
3- Hồ Tá Bang (1875-1943), quê ở Phong Điền, tỉnh Thừa Thiên, tham gia phong trào Duy Tân, nhưng cũng là người ái mộ cụ Phan Bội Châu.
4- Nguyễn Hiệt Chi (1870-1935), quê gốc ở Nghệ An, tham gia phong trào Cần Vương, sau vào Phan Thiết làm trợ giáo.
5- Trần Lệ Chất (1866-1968), quê ở Thanh Hà, Hà Tỉnh, tham gia phong trào Văn Thân của Phan Đình Phùng. Sau khi phong trào Văn Thân thất bại, năm 1895 ông ra làm việc với Pháp. Do biết chữ Pháp và chữ Hán ông được xếp vào ngạch Cao đẳng nhân viên là ngạch cao nhất của người bản xứ.
6- Ngô Văn Nhượng. quê ở Bình Thuận, là thừa phái, có công góp phần bảo vệ Công ty Liên Thành lúc mới thành lập.
….
Quá trình phát triển:
– 1906 – 1916: khởi nghiệp và mở rộng các phân cuộc ở Đức Thắng, Huy Long, Phú Hào, Mũi Né và Phan Rí thuộc Phan Thiết
– Năm 1917: Dời Tổng cuộc (trụ sở chánh) vào phân cuộc Chợ Lớn, hiện nay là số 3-5 Châu Văn Liêm. Đây là nơi Bác Hồ có nghỉ lại trước khi ra đi tìm đường cứu nước, và đã được công nhận là di tích lịch sử.
– Năm 1917: trong khi mướn phố ở Chợ Lớn, Liên Thành mua một sở nhà cũ ở Vĩnh Hội (cũng gọi là Khánh Hội nay là Bến Vân Đồn) để làm vựa nước mắm.
– Năm 1922: Tổng cuộc ở Chợ Lớn phí tổn quá nặng, tiền mướn phố rất đắt, Hội đồng quản trị quyết định xây nhà cũ ở Vĩnh Hội và trả lại phố ở Chợ Lớn, Tổng cuộc Liên Thành chính thức ở 243 Bến Vân Đồn và hiện nay cũng là trụ sở chính của Công ty Liên Thành.
– Năm 1975: Sau giải phóng Công ty Liên Thành được Ủy ban Nhân dân Thành phố Hồ Chí Minh giao thêm 9 hãng nước mắm tư nhân để lại lập nên “ Xí nghiệp Quốc doanh Nước mắm Liên Thành”.
– Năm 1990: để thích nghi với nền kinh tế thị trường, Xí nghiệp được đổi tên là “ Xí nghiệp chế biến thủy hải sản Liên Thành”.
– Năm 2001: chuyển thành Công ty Cổ phần đến ngày nay.
Như vậy, công ty này khi thành lập có đến 6 ông chủ nhưng tuyệt nhiên không thấy có tên cụ Dương Trung Giao. Tôi tiếp tục “nghiên cứu lịch sử” liên quan đến hãng nước mắm Liên Thành nhưng vẫn không thấy có mối liên hệ gì giữa công ty này và cụ Dương Trung Giao. Trong quá trình tìm hiểu đó, tôi cũng được biết chàng thanh niên Nguyễn Tất Thành tới dạy học tại trường Dục Thanh và được Liên Thành thương quán hỗ trợ hết mình là do được cụ Trương Gia Mô, đồng liêu của cụ Nguyễn Sinh Sắc, giới thiệu với cụ Hồ Bá Tang, đồng sáng lập trường và hãng nước mắm.
Sáu sáng lập viên của LTTQ: Hồ Tá Bang, Nguyễn Trọng Lợi, Nguyễn Quý Anh (hàng trên), Nguyễn Hiệt Chi, Trần Lệ Chất, Ngô Văn Nhượng (hàng dưới) |
Năm 1979, các ông chủ của hãng nước mắm này hiến công ty cho Nhà nước với điều kiện là giữ lại tên Liên Thành cùng với bàn thờ 6 cụ tổ sáng lập nêu trên. Vậy phải chăng hãng nước mắm đã bỏ sót ông chủ thứ 7? Hay là cụ Dương Trung Giao là chủ mới trong giai đoạn sau này? Điều này cũng không hợp lý vì năm 1917, Liên Thành thương quán chuyển dịch vào Sài Gòn còn cụ Dương Trung Giao lại đi theo chiều ngược lại: “Ra Hà Nội, cụ mua ngôi nhà 27 Hàng Đường”. Dù gì thì với bề dày truyền thống yêu nước trong hơn 100 năm xây dựng và phát triển, kinh qua nhiều thăng trầm của lịch sử, thiết nghĩ Liên Thành không thể không thành kính ghi công và trân trọng sự đóng góp của từng người, từng thế hệ, nhất là trong giai đoạn ban đầu hoạt động của hãng.
Hay là cụ Dương Trung Hậu chỉ đóng một vai trò của người làm công ăn lương trong hãng này nhưng tác giả bài báo đã “nhầm nhọt” sang thành “chủ hãng”? Vậy cũng không hợp lý lắm vì đây là một yếu tố lịch sử quan trọng, có liên quan đến Hồ Chủ tịch, nhất là khi tác giả nói rõ: “cụ Dương Trung Giao – chủ hãng nước mắm Liên Thành, là người duy tân, làm kinh tế để nuôi chí” (giống y thông tin về 6 cụ kia). Tác giả bài viết này là Vi Thùy Linh, nếu tôi không nhầm thì là nhà thơ Vi Thùy Linh nổi tiếng (vốn có quan hệ thân thiết với ngài DTQ), chứ không phải là “nhà dân chủ” mới nổi Linh “nhà thổ”, nên khó có chuyện phịa ra cái dữ liệu này, nhất là khi đăng lên báo cho bàn dân thiên hạ xem chứ không phải là “trà chanh chém gió”. Và dù tác giả có “nhầm nhọt” thật thì chắc chắn ngài DTQ sẽ đính chính lại với người viết (chí ít thì cũng được 1 số báo biếu để xem người ta viết gì về mình trên báo chứ!).
Thế không lẽ là “nhà sử học” Dương Trung Quốc cung cấp sai thông tin cho người viết à? Điều này thật là khó tin vì ngài là người nghiên cứu sử, lại là người có địa vị trong ngành sử và xã hội đồng thời kiêm nghề báo nên hơn ai hết ngài hiểu rằng bóp méo lịch sử là một cái tội (chí ít là với lương tâm) và gây ra những hệ lụy khó lường. Ngài ấy có hàng chục năm nghiên cứu về lịch sử cận đại Việt Nam không lẽ chi tiết lịch sử liên quan đến chính gia đình mình mà lại mơ hồ (hay nói như 1 người hâm mộ của “nhà sử học” khi phê phán bài “Sâu bít” nghị trường … của tôi là “ông ấy là nhà sử học lỗi lạc nên làm sao sai được”!)?!
Như vậy, chỉ có thể là do hãng nước mắm Liên Thành đã có thiếu sót trong việc này. Hãng nước mắm thì làm sao rành rẽ lịch sử bằng nhà sử học được, cho dù là lịch sử thành lập và phát triển của chính mình (!). Vậy tôi đề nghị hãng nước mắm Liên Thành nên tìm hiểu kỹ lại lịch sử nhà mình để làm rõ vấn đề này, trả lại đúng vai trò lịch sử cho các nhân vật có liên quan. Đây là một sự kiện rất quan trọng vì có liên quan đến khoảng thời gian trước khi đi tìm đường cứu nước của Hồ Chủ Tịch, vốn còn khan hiếm dữ liệu. Biết đâu đấy, qua sự việc này, logo của hãng nước mắm Liên Thành sẽ cũng tìm được một chỗ xứng đáng trên tờ tạp chí Xưa và Nay nổi tiếng của Hội sử học Việt Nam.
😍😍Nếu bạn thấy nội dung này có giá trị, hãy mời bần đạo một ly cà phê nhé!😍😍
Cha của ngài DTQ là liệt sỹ Dương Trung Hậu (1947) nên cũng có thể ông ấy được "ưu đãi". Ở đời đâu phải ai cũng có tinh thần xung phong đi đánh giặc đâu. Mà lạ cái là hầu hết đám rận sỹ chấy thức bây giờ toàn là những người "cố thủ" ở hậu phương khi tiền tuyến gọi 🙂
TPHCM có bác Lịch và bác Phước chịu khó ý kiến ý cò. Nhưng cách làm của bác Phước thì có vẻ ko hợp với nghị trường VN lắm.
Thời chiến ko đi bộ đội? Lý lịch có vấn đề chăng?
Thêm nửa, tại sao thời chiến tranh DTQ chưa hề làm nhiệm vụ quân sự bảo vệ đất nước. Thời đó mà không đi lính, lại được ở ngay Hà Nội hẳn phải là thiên tài ghê gớm lắm, hoặc giử vị trí quan trọng lắm. Thế nhưng, căn cứ vào tiểu sử, chỉ thấy làng nhàng thôi, thật khó hiểu.
Điều làm tôi cũng khá " bức xúc" là người khen trơ trẻn đã đành, mà người được khen cũng trơ tráo không kém.
Là "nhà" Sử học, lẻ ra DTQ phải tự biết tiểu sử của chính mình chứ. Cái tiểu sử ấy, theo chổ tôi biết cho đến giờ này, chưa chỉ ra được bất cứ cái gì "tài ba, lổi lạc" cả. Cái tốt nhất của DTQ, cho đến giờ này, là tấm bằng Cử nhân sử. Vậy thôi. Không thấy có một công trình nghiên cứu Sử nào cả, ngay cả một nghiên cứu dở cũng không có.Chỉ có vài ba bài đăng báo. Vậy mà khi người ta khen "tài ba, lổi lạc", anh ta cứ tỉnh bơ nhận, cứ như mình là tài ba, lổi lạc thật vậy.
Không lẻ chỉ vài ba tuyên bố, kiến nghị vớ vẩn trên nghị trường, rồi được ai đó chê ngu, làm cho một con người phút chốc trở nên "tài ba, lổi lạc"?
Và, tôi vẫn cứ thắc mắc rằng ai, cái gì đã tiến cử anh ta vào đại diện cho Đồng Nai tại Quốc Hội?
khuyến mãi cho em ấy một quyển từ điển Tiếng Việt bác Tùng ơi… 🙂
trong nghị trường phục nhất bác Trần Du Lịch, ý kiến của bác ấy vừa mang tính đóng góp, đề xuất, và phản biện… trong bối cảnh kinh tế khó khăn hiên nay cần nhiều bài phát biểu như bác Lịch, tiếc là chẳng mấy ai để ý tới…
Khuyến mãi cho bác 1 fan nữa của ngài ấy đây…
http://i219.photobucket.com/albums/cc42/taikovn/Tien-Lang/Politics/DTQ-loi-lac_zps9898f23a.jpg
Tôi vừa đọc trên Báo Gia Đình rằng: " Diễm Hương "run run" khi chụp ảnh cùng nhà sử học tài ba Dương Trung Quốc".
Cái gì sắp xảy ra vậy? Y như ngày xưa , bên Nga các cô gái cũng " run run" khi chụp ảnh
với Putin vậy.
Nhưng vẫn chưa đáng nói bằng việc gọi DTQ là "nhà sử học tài ba".
Tài ba chỗ nào nhỉ ? Tờ báo này bợ trắng trợn quá. Cái gì sẽ xảy ra đây?
Khi một tay "thường thường bậc trung" được tung hô như thánh.
Làm tôi nhớ đến Lech Walesa.
Em xin phép bác Tùng coppy bài này về nhà em (h)
@ Hai van Lua: thì tôi đã tự nhận mình là dốt, là Mít đặc mà. Thấy sao nói vậy, thô lỗ một tý nên trái cái lỗ nhĩ đối với những ai thích lý thuyết cao xa bay bổng. Thú thật, báo chí của mình như trăm hoa đua nở, nhưng toàn hoa cứt lợn không, lề phải thì sau cái vụ PMU18, vụ tố CSGT… bây giờ toàn tin xe cán chó, tai nạn giao thông, mấy em người mẫu hở trên hở dưới…cóp nhặt xào nấu qua lại; lề trái thì co vòi rút cổ; cái chất nghị luận thời sự trí tuệ một tý ở cả 2 lề chẳng còn đâu. Mấy ông nghị thì cứ họp hành mãi, tốn bao nhiêu tiền thuế của người dân… mà mãi chẳng có chuyển biến nào ra hồn. Đơn giản như chuyện trộm chó, đề nghị sửa luật bao nhiêu lần, mấy ông cứ xem là chuyện nhỏ. Có nhỏ không khi hàng ngàn người dân cùng đánh chết kẻ trộm chó giữa ban ngày, báo Đất Việt lấy ý kiến bạn đọc thì đại đa số đều muốn tự đập chết hết bọn trộm chó? Kỷ cương pháp luật rồi sẽ về đâu? Đừng nói chuyện đĩ còn khó hơn nhiều. Làm sao dẹp được? Một khi đời sống kinh tế, văn hóa xã hội đi lên thì tự khắc nó sẽ giảm thiểu, ta không tập trung vào cái gốc vấn đề, mà cứ chạy theo giải quyết cái ngọn, cái phát sinh, rồi cứ mãi sai đâu sửa đó. Chẳng có chuyện gì là không quan trọng cả. Con người muốn phát triển, muốn tiến lên gì gì đó thì trước hết phải giải quyết cái nhu cầu cơ bản tối thiểu: Ăn, ngủ, đ.,ĩa cái đã. Ta thì cứ mãi hô hào, tuyên truyền, cãi nhau toàn trên lý thuyết suông không .
Khi xem tin tức trên một tờ báo, cái ta quan tâm là giá trị cũng như tính chính xát của tin tức đó chứ không phải tin tức đó được đăng trên báo lề trái hay lề phải, nếu ta cứ mặc định tin trên báo lề phải là đáng tin, lề trái không đáng tin hay ngược lại ( chả cần kiểm chứng tin đó ở những nguồn khác nhau ) e rằng lúc đó ta lại giống con cừu, mặc chủ chăn dắt đi đâu thì dắt.
@toi Mit Dac : chuyện quản lý mại dâm mà bạn lôi lên để liên kế với việc xây dựng XHCN thì thật mình cũng bó tay.
Bạn bảo "Mỗi chuyện đĩ mà cấm không được" thế nào là cấm không được? ý bạn muốn nói là tuy có cấm nhưng mại dâm vẫn tồn tại phải không ? cái này có trách là trách ý thức người dân chứ sao lại trách ngược nhà nước nhỉ? cũng giống như việc nhà nước cấm đốt pháo để giảm thiểu các tai nạn do pháo trực tiếp, hay gián tiếp gây ra, nhưng tết vẫn có nhà đốt pháo, lúc ấy bạn không lên án mấy nhà đốt pháo đó mà ngược lại bạn trách nhà nước sao cấm pháo làm chi, sao không cho đốt thoải mái.. , bạn sẽ phán :mỗi chuyện cấm đốt pháo mà cấm không được à? còn đã cấm rồi thì không có cái gọi là "quản lý mở cũng không xong" bạn ạ
Cái chuyện đĩ này có quan trọng hay không thì tôi không rỏ lắm, chỉ biết vấn đề hợp pháp hóa nó thì do ông nghị Dương đề xuất, hầu mong QH đem ra thảo luận nhưng đã bị bác sau đó ( nhiều lúc tôi nghĩ vui rằng : có khi nào từ lâu nay bác ấy đi chổ ấy nhưng lén lúc mệt quá,nền đề xuất hợp pháp hóa để đường đường chính chính đi khỏi sợ phạm luật, mặc kệ cái xã hội có loạn thì kệ mẹ nó ).
Nói về quản lý mại dâm thì nhiều nước đau đầu lắm chứ không riêng gì Việt Nam mình, ngay cả những nước đã hợp pháp hóa mại dâm.
@Chè chuối: thì tôi đang nói một mình, dưng mà sự thật mất lòng, tự ông ngứa miệng đấy chứ. Ông có quan trọng cái nick thì cũng nên đổi nick luôn đi, chè chuối chưa ôi thiu thì ruồi nó cũng đã bu rồi. Ái chà
Tôimítđặc này,
Khó bàn chuyện với anh khi vừa bàn vừa buồn nôn.Lại phải bịt mủi.
Tôi đã nói rồi,chỉ bàn với ai có tư duy tí.Không rảnh đ̉ể bàn chuyện ruồi bu.Nội cái nick là củng xứng đáng để ruồi bu rồi.
Thôi nhé,muốn bàn thì tỏ ra có não một tí,và đổi nick đi ,cho thơm tho.
Không thì cứ nói một mình nhé.Bye.
@Chè Chuối: Ông lại nói ẩu rồi, ông bảo đừng tin những gì Toimitdac nói, hóa ra ông bảo phải tin DTQ, tin ở mấy tờ báo lề phải lá cải à? Chuyện đĩ không phải chuyện đại sự sao đưa ra họp QH, DTQ với HHP cãi nhau ì xèo?
Tôi thì tin rằng chuyện đĩ là chuyện quốc gia đại sự, gắn liền với chuyện xây dựng XHCN đấy. Mà ông có tin chuyện này không, hai hôm nay các quan chức nhà ta tuyên bố Đồ sơn, Quất Lâm không có đĩ, hay là XHCN không còn bao xa nữa nhỉ???
Quan trọng nhất là đừng tin những gì Tôimítđăc nói.
Những cái anh ta nói chỉ là bình "loạn" chả có giá trị gì.
Chỉ là cách đặt vấn đề củ kỷ, thiếu sáng tạo,nặng tính gây sự, không đáng ̣để bàn hoặc cãi vả ở đây.
Nên chỉ bàn với những ý kiến có tư duy một tí.
Còn loại ý kiến kiểu như của tôimít đặc thì di dời ra sạp thịt hoặc phông tên nước mà bàn.
Vì chủ blog lập lại vấn đề DTQ, nên có mấy vấn đề – tôi cũng xin lỗi lập lại như sau
VĐ1: Đừng nên tin ở những gì ông nghị DTQ viết và hô hào, và riêng tôi thì càng không nên tin ở những ông như HHP (tư duy văn hóa thấp kém)và nói chung là các nghị khác. Lý do: khi mà việc bầu ĐBQH còn nặng về cơ cấu và chia nhỏ về từng địa phương để đảm bảo trúng cử như dự kiến thì chất lượng đại biểu ắt hẳn chỉ đến vậy thôi. Chừng nào từng ông nghị tự thân vận động và được toàn dân bầu trực tiếp thì may ra mới khá hơn được.
VĐ2: Đừng nên tin ở bất kỳ tờ báo lề phải nào.Bởi có quá nhiều báo lề phải (tổng biên tập toàn là đảng viên thâm niên do nhà nước bổ nhiệm, hưởng lương và kinh phí phần lớn do nhà nước tài trợ …) lại đi tán dương ông DTQ, một việc đã không đáng tin thì những việc khác cũng không đáng tin .
VĐ3: Trước 1975 ở miền Nam các thành phố lớn mới có đĩ, miền Bắc không có. Sau 38 năm bây giờ đĩ lan tràn cả Nam lẫn Bắc, từ thành thị đến thôn quê, xuất hiện cả đĩ đực, xuất khẩu cả sang Đài Loan, Singapore, Thailand… Mỗi chuyện đĩ mà cấm không được, quản lý mở cũng không xong, nói gì đến quản lý bao nhiêu vấn đề khác để xây dựng XHCN? Nên XHCN là cái chẳng bao giờ là có thực cả.
Thêm nửa là báo chí bây giờ cứ hành xử kiểu Ngọc Trinh sô vòng một, Hồ Ngọc Hà phô xe khủng nên lăng xê DTQ cứ như là Phi Thanh Vân ấy. Ý tôi nói là nặng về hình thức ấy mà.
Có những chuyện đáng ra phải lấy thông tin từ cấp có trách nhiệm,các anh ,chị nhà báo cứ đổ đến hỏi DTQ.
Mà ngài DTQ cứ rất "vô tư" trả lời và phán, cứ như ta đây mới chính là chủ tịch quốc hội vậy.Đây là cách làm việc cẩu thả ,lười biếng của làng báo hiện nay.hoặc đó là một xu thế có tính toán nào đó.
Tôi cũng không biết nhà sử học "lỗi lạc" này chuyên về loại sử gì? Sao thấy cách trả lời của DTQ về Bên Thắng Cuộc có vẻ Vịt Tân quá.Nào là cú hích, nào là công trình biên khảo có giá trị.v.v…
Không thể tin được là cha này có học Sử nửa,đừng nói chi đến là "nhà sử học".
À, hay là ta tổ chức cuộc thi " Tìm hiểu về nhà sử học lỗi lạc Dương Trung Quốc"?
Còn trong khi đánh Mỷ, Miên, Tàu thì tay DTQ này làm gì, ở đâu nhỉ? Xin lỗi, tớ không rành lắm chuyện nghị sự thời nay, nhưng chí ít khi đề cử hoặc ứng cử người ta phải biết tiểu sử ứng cử viên chứ.
Theo như tớ biết, ngày xưa người ta kê lý lịch ứng cử viên là dài dòng,tỉ mỉ lắm.Thế mà lý lịch tay DTQ này không đủ kín một trang giấy.Là sao vậy?
Lý lịch mù mờ, ngôn ngử ậm ờ.,hành động lập lờ.Xem ra tín hiệu từ tay DTQ này hơi bị vịt vờ.Rất lạ so với tập quán chính trị của VN.Đề nghị ai có cảnh giác hãy tìm hiểu thêm về DTQ. Cọ́ gì mới nói cho tớ nghe với.
Nhân thân vị ĐBQH họ Dương này đúng là không rõ ràng. Cần phải làm rõ trong những năm 1965-1975, thời kỳ "Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước" hay "Cuộc đời đẹp nhất là trên trận tuyến đánh quân thù" lúc đó DTQ làm gì, ở đâu? (Wikipedia không đề cập). Ở tuổi đó mà không được tôi luyện qua chiến tranh thì không thể thấy được giá trị của nền hòa bình. Vì vậy DTQ núp dưới vỏ bọc "tiếng nói "độc lập" để đóng góp cho lợi ích chung" (lời DTQ) để thực hiện showbiz trong nghị trường cũng là điều dễ hiểu. Phải cảnh giác!
Khoái nhất câu này của bác: cài cắm vào Quốc hội cái "Văn hóa lật đổ" kiểu đa đảng (h)
Ngài Dương China ấy quên, Dương TQ, cùng với ngài Nguyễn Minh Thuyết phịa ra cái "Văn hóa từ chức" để cài cắm vào Quốc hội cái "Văn hóa lật đổ" kiểu đa đảng. Các ngài này quả có trên tài M.X. Goocbachev. Chí ít thì cũng truyền cảm hứng được cho ngài Mũ Mão…ấy lại quên, Vũ Mão, đòi xóa bỏ XHCN trong dòng tên Quốc gia.Thế nên các ngài được tâng bốc lên thành Tập đoàn Gorbachev -Enxin Việt Nam.
Dương Trung Quốc, thật ra lúc đặt ra từ Trung quốc không phải là nước trung quốc, mà là trung với nước, người đặt ra tên này chắc hẳm phải có rất nhiều tình yêu vơi đất nước, nhưng… haizz ( em xin phép để trống…)
Nay lại có thêm chính trị nước mắm nữa, thật hết biết thằng cha này!