Phạm Minh Đăng và Mã Chính Lâm đang được cử công tác ở Tùng Cảng (Trung Quốc) thì nghe tin phỉ đóng Cổng Trời, vây Đồng Văn, chuẩn bị tấn công Phó Bảng. Các anh rất lo lắng. Lâm nói với Đăng:
– Anh cho tôi về tập hợp dân quân. Chúng lôi kéo hết dân quân, ta khó bề đánh lại!
– Nhưng… – Đăng ngập ngừng. Lâm mạnh dạn:
– Có chuyện gì, anh cứ nói.
Phân vân hồi lâu, Đăng mới thành thật:
– Anh xem ông cụ thế nào? Đã bị chúng lôi kéo chưa?
Lâm lấy tay vuốt mặt, nhăn nhó, trong lòng xót xa. Cha anh làm tướng cho Hoàng, theo Hoàng chống lại Cách mạng thì anh không lạ, nhưng giờ đây chỉ huy phỉ giết hại nhân dân, công khai chống lại Chính phủ thì thật là vết thương lớn đối với anh, một vết nhơ cho gia đình anh. Nhất là anh lại là huyện đội trưởng, chống lại hành động của cha.
Lâm buồn rầu nói:
– Anh cứ tin ở tôi, dù cha có chỉ huy phỉ, tôi cũng không theo đâu, tôi sẽ thuyết phục.
Đăng và Lâm lên ngựa, về Đồng Văn. Đến biên giới, họ chia tay. Đăng về Phó Bảng. Lâm về Sủng Là.
Về đến gần cổng, bỗng anh nghe trong nhà, tiếng kèn đám ma đang cất lên ai oán, tiếng khóc nức nở. Anh giật mình. Ai chết mà làm ma thế?
Anh dắt ngựa vào cổng. Trước sân người đi tấp nập. Mã Học Văn đang ngồi trên sập, thấy con về, chạy ra. Lâm hỏi cha:
– Ai mất thế cha?
Đưa con vào trong buồng kín, Văn nói giọng uất ức:
– Ông bán mấy lạng thuốc phiện, bọn hải quan bắt được tịch thu hết, còn mắng chửi, dọa nạt, định bỏ tù ông. Ông ức quá uống thuốc phiện tự tử đấy!
Văn nhăn nhó, mím môi căm thù, tiếp:
– Cán bộ Kinh lên đây làm thế đấy! “Nợ máu phải trả máu”! Con nghĩ thế nào?
Lâm không biết trả lời cha, im lặng một lúc, mới hỏi lại:
– Thế cha bảo con chống lại Cách mạng à?
Văn nhìn thẳng vào mặt con, nghiến răng:
– Mày nghe theo bọn cán bộ Kinh, làm nhục, giết hại ông cha? Đồ phản bội!
Lâm quay đi tránh cái nhìn nẩy lửa của cha. Trong đám, tất cả bà con, anh em nhìn Lâm với ánh mắt nghi ngờ, oán giận và khinh miệt. Lâm cố nén những giày vò trong lòng, im lặng trong suốt những ngày làm ma.
Chôn cất cha xong, Mã Học Văn bí mật xuống ngay Cắn Tỷ, kiểm tra tình hình canh gác Cổng Trời. Biết thế nào Lâm cũng đến khuyên “dân quân” mở cổng, Văn nói với Cáo:
– Thằng Mã Chính Lâm vẫn theo Cộng sản, nó chưa chịu về với ta. Thế nào cũng xuống đây. Hễ nó bảo anh mở cổng, anh không được mở. Nó đánh phá thì bắn chết nó đi.
Chính Lâm từ nhà đến Phó Bảng. Anh nhận nhiệm vụ xuống phía Nam thuyết phục bọn Cáo mở Cổng Trời. Lâm cùng 10 bộ đội huyện đi vòng đường Du Già, Đường Thượng về Cắn Tỷ. Vừa đến đầu cầu, anh nghe trên sườn núi có tiếng hô:
– Đứng lại, không chúng tao bắn chết!
Biết phỉ phục kích, Chính Lâm dừng lại, quan sát xung quanh rồi chụm tay làm loa, nói lớn:
– Mã Chính Lâm đây!
Nói rồi anh bước đi. Đoàng, đoàng, hai phát súng nổ vang. Đạn bay víu qua đầu. Lâm cùng anh em tạt sang vệ đường, khom lưng, men theo bờ ruộng, chạy thoát vào xóm Đầu Cầu, lần đến nhà Chỉn Cáo.
Cáo ở trên Cổng Trời, chỉ có Vàng Sè Mua, con Cáo, ở nhà. Lâm hỏi:
– Bố mày hứa với ủy ban mở Cổng Trời, sao chưa thấy mở?
Mua trả lời:
– Bọn ở dưới không chịu mở.
Lâm suy nghĩ một hồi, bỗng nảy ra một cách giải quyết, nói với Mua:
– Mày đi với tao lên Cổng Trời, bảo chúng mở đi!
Không thể từ chối, Mua cùng đi với các anh lên Cổng Trời. Đến gần cổng, Lâm nghe từ trong lỗ châu mai tiếng một tên phỉ nói vọng ra:
– Đứng lại! Bọn nào dám cả gan lên đây thế?
Mua nói lớn:
– Có Mã Chính Lâm lên đây!
– Mã Chính Lâm cũng mặc! Chưa được lệnh Mã tướng quân, chúng ta không mở đâu. Đi đi, không chúng tao bắn chết!
Mã Chính Lâm bực tức, toan rút súng ra lệnh cho các chiến sĩ bắn chết mấy tên gác cổng.
Nghĩ lại, bọn chúng quá đông, bắn không có lợi, Lâm đút súng vào bao.
Từ trong cổng có tiếng nói vọng ra:
– Ma Sè Lình, trước kia mày nói dối chúng tao. Mày thu súng của chúng tao, mày theo Cộng sản. Bây giờ mày muốn chúng tao khai cái cổng, nhất định chúng tao không khai. Trước kia Việt Hưng bảo chúng ta chỉ đánh thằng Tây, thằng Nhật thôi, rồi tự do muốn làm gì thì làm. Sao giờ lại bắt chúng ta lên chủ nghĩa xã hội? Muốn chúng ta khai cái cổng thì phải bỏ chủ nghĩa xã hội đi!
Không muốn nghe những lời nói láo xược của chúng, Lâm quay về Cắn Tỷ, trong lòng bực
bội.
Anh đang định bước đi thì một tên phỉ mang ra cho anh một bức thư. Đó là thư của Mã Học Văn gửi cho anh. Trong thư nói: Một là, trước kia Lâm thu khẩu súng máy của Cáo, giờ phải trả lại ngay. Hai là, anh không được cản trở công việc của những người “khởi nghĩa”, phải theo cha, theo Hoàng.
Thế là rõ ràng, người cha đã đi ngược lại con đường của anh.
Hai cha con là hai trận tuyến. Thật là oái oăm. Anh không thể theo cha phản cách mạng. Nhưng anh cũng không đủ can đảm công khai chống lại người cha máu mủ của mình. Nhất là cha anh lại đang là một người được tranh thủ, đang ở trong Mặt trận huyện.
😍😍Nếu bạn thấy nội dung này có giá trị, hãy mời bần đạo một ly cà phê nhé!😍😍